“Vâng, lát nữa em sẽ gửi cho anh địa chỉ.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa cười hì hì: “Anh ơi, anh tiện thể gửi cho em ít đan dược với.”
Khóe miệng Hoàng Duệ giật một cái, ném câu tạm biệt rồi cúp điện thoại ngay.
Nghe thấy Hoàng Duệ không trả lời mà cúp điện thoại, Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười cũng cất điện thoại di động đi. Anh biết sau đó lúc Hoàng Duệ gửi thảo dược qua bưu điện nhất định sẽ thuận tiện gửi một ít đan dược cần dùng qua bưu điện.
Bíp bíp…
Mới vừa cất điện thoại di động, chợt nghe ven đường có chiếc xe bấm còi với mình. Hoàng Tử Hiên không khỏi nhìn sang, thấy là một chiếc xe taxi, Trương Tiểu Lệ ngồi ở phía sau, đang vẫy tay với anh.
Hoàng Tử Hiên thấy Trương Tiểu Lệ đã đến bèn cất bước đi tới, lên xe taxi, tài xế đạp ga cuốn bụi mà đi.
“Vì sao không dùng điện thoại di động mới mà tôi tặng?” Xe vừa mới lái đi, Trương Tiểu Lệ đã ném một cái hộp điện thoại di động tới, không vui hỏi.
Hoàng Tử Hiên nhìn thấy thứ Trương Tiểu Lệ ném qua là hộp điện thoại di động tối hôm qua thì lập tức nói với vẻ bất ngờ: “Điện thoại di động này là cô tặng à?”
“Nếu không anh cho rằng là của ai? Anh tỏ cái vẻ mặt gì đấy, không tin à? Cảm thấy tôi không mua nổi điện thoại đắt như thế?” Trương Tiểu Lệ càng mất hứng, giọng điệu vô cùng không vui.
“Không…”
“Phải, tôi không lắm tiền như Mỹ Gia, cũng không lắm tiền như Hạ Mạt, song không có nghĩa là tôi không mua nổi một cái điện thoại di động. Tôi có lòng tốt tặng anh điện thoại di động, anh còn tỏ cái bộ dạng này. Không cần lại hay!” Trương Tiểu Lệ hoàn toàn không cho Hoàng Tử Hiên cơ hội nói chuyện, nói đùng đùng một trận xong thì cầm lấy điện thoại di động.
“Không phải không phải, tôi không có ý này.” Hoàng Tử Hiên vội vàng kéo cổ tay của cô nói: “Cô tặng quà mà không kí tên, ai biết là cô tặng chứ? Sáng sớm đi vội vội vàng vàng, hoàn toàn không có thời gian đổi sim.”
“Không phải là vì tôi muốn tặng anh một điều bất ngờ sao? Thấy điện thoại di động của anh bị mất tích, còn dùng kiểu cũ, tôi mới muốn mua cho anh cái mới, đây là do tôi quẹt thẻ tín dụng mua đấy. Anh chẳng những không cám ơn tôi một câu, còn hoàn toàn không nghĩ tới là tôi tặng.” Trương Tiểu Lệ ấm ức cực độ, nói.
Hoàng Tử Hiên không biết giải thích thế nào nữa. Lẽ nào tư duy của con trai và con gái cứ khác nhau trời vực như vậy ư? Nếu như anh tặng quà cho phụ nữ thì nhất định phải ghi tên của mình vào. Nói đùa chứ, bạn tặng quà không kí tên, ngộ nhỡ khiến tên khốn kiếp nào cầm đi mượn hoa hiến phật thì không phải uổng phí công sức ư?
Hoàng Tử Hiên càng không nói, Trương Tiểu Lệ càng thấy ấm ức. Tuy ngoài miệng cô không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất ngượng ngùng. Đã nợ tiền của người ta, còn ở chùa nhà người ta. Cho tới bây giờ Hoàng Tử Hiên chưa từng bảo cô trả tiền lại, cô trái lo phải nghĩ cũng không cơ hội nào để cảm ơn anh. Vừa lúc lần này điện thoại của Hoàng Tử Hiên rơi vào nước, cô mới dùng thẻ tín dụng mua một cái mới tặng anh.
Vốn tưởng rằng chắc anh sẽ có thể đoán được là mình tằng, thật không ngờ anh hoàn toàn cho là mình không có khả năng mua được. Cảnh này khiến lòng tự ái của cô bị đả kích mãnh liệt, suy nghĩ vốn đã cảm thấy mình không bằng Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt càng mãnh liệt hơn thì khóc càng đau lòng hơn.
Trương Tiểu Lệ vừa khóc, Hoàng Tử Hiên đã quýnh lên, vội vàng tay chân luống cuống móc khăn tay ra, lau nước mắt cho cô một cách vụng về: “Cô đừng khóc, tôi xin lỗi cô còn không được sao? Tôi thật sự không có ý nghĩ như cô tưởng, cô tặng tôi điện thoại, tôi vui lắm, thực sự rất vui.”
“Anh nói dối, anh vui vẻ là bởi vì anh cảm thấy là người khác tặng.” Trương Tiểu Lệ đẩy tay anh ra, khóc lóc nói.
“…” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, vẻ mặt càng bó tay.
Tài xế lái xe phía trước âm thầm ghen tị với Hoàng Tử Hiên, nghe ý của cô gái này thì hình như thằng nhóc này có rất nhiều cô bé thích. Ngay cả nhận một món quà nặc danh cũng phải đoán xem là người yêu thích nào tặc. Chậc chậc, phúc lớn, phúc lớn thật đấy.
“Cô đừng khóc có được không?” Hoàng Tử Hiên yếu ớt cầu xin.
“Tôi cứ khóc tôi cứ khóc đấy, có phải anh chỉ biết nói một câu ấy thôi không.” Trương Tiểu Lệ nước mắt lưng tròng nói.
“Thế cô muốn tôi nói cái gì, nói cái gì thì cô mới không khóc nữa. Cô nói đi, chỉ cần cô không khóc nữa thì bảo tôi nói gì cũng được.” Hoàng Tử Hiên vội vàng hỏi.
“Ôi chao, tôi bảo này cậu nhóc, thấy cậu cũng thông minh mà sao lúc này lại ngốc thế? Trên mạng đều nói, lúc bạn gái tức giận thì đừng có dỗ, không dỗ được đâu.” Anh tài xế không nhìn nổi, nóng nảy nhắc nhở.
Hoàng Tử Hiên ồ một tiếng, vội vàng thỉnh giáo: “Vậy phải làm thế nào?”
“Đè ra xxx một lần là được, không được thì xxx hai lần, không được nữa là xxx ba lần.” Anh tài xế cười hèn mọn, cho Hoàng Tử Hiên một ánh mắt hiểu ý.
Trương Tiểu Lệ nghe vậy thì trừng mắt, theo bản năng co rụt lại về bên cửa. Với tính cách không biết xấu hổ của Hoàng Tử Hiên, chắc chắc có thể làm được việc này.
“Ý kiến hay đấy ông anh.” Quả nhiên ánh mắt Hoàng Tử Hiên sáng lên, đưa tay túm lấy Trương Tiểu Lệ.
“Đừng đừng, tôi không khóc nữa, tôi không khóc nữa.” Trương Tiểu Lệ sợ đến mức mặt mày tái nhợt, nhưng đã bị Hoàng Tử Hiên đè ở trên đùi.
Bốp!
Ngay sau đó Hoàng Tử Hiên tét một cái vào mông Trương Tiểu Lệ.
“Cho cô khóc tiếp đấy.”
Bốp!
“Cô cho mình vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi à?”
Bốp!
“Còn không dỗ được cô đúng không?”
Trương Tiểu Lệ liên tiếp bị Hoàng Tử Hiên đánh ba cái vào mông mới phản ứng lại, nhất thời thét to: “Tên khốn, anh thả tôi ra.”
Hoàng Tử Hiên đè chặt hông Trương Tiểu Lệ xuống, với sức lực của Trương Tiểu Lệ, hoàn toàn không thể tránh khỏi sự kiềm kẹp của Hoàng Tử Hiên ở trong khoang xe nhỏ hẹp. Anh nghe Trương Tiểu Lệ còn dám chửi mình thì lập tức lại giơ tay tét xuống mông cô vài cái.
Bốp bốp bốp!
“Còn khóc nữa không?”
“Tên khốn Hoàng Tử Hiên…”
Bốp bốp bốp!
“Á anh nhẹ thôi, đau quá, anh là tên khốn kiếp…”
Bốp bốp bốp!
“Đừng đánh đừng đánh nữa, tôi không khóc, tôi không khóc còn không được ư? Anh thả tôi ra, mau thả ra.” Gương mặt của Trương Tiểu Lệ đỏ như muốn rỉ máu, bị Hoàng Tử Hiên đánh hơn mười cái thì cuối cùng cũng đầu hàng.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lúc này mới ngừng tay: “Lúc này mới ngoan chứ, lần sau không nghe lời nữa thì sẽ khiến mông cô nở hoa đấy.”
Quả thực Trương Tiểu Lệ rất muốn gϊếŧ người, nhưng cô không đánh lại Hoàng Tử Hiên, chỉ có thể trốn ra xa xa, cắn răng nghiến lợi trợn trừng với anh.
Lúc này anh tài xế đã trợn tròn mắt, anh nói xxx không phải xxx như thế mà.
Đương nhiên Hoàng Tử Hiên hiểu ý của tài xế, nhưng anh không thể xxx Trương Tiểu Lệ ở trên xe taxi được nên chỉ có thể xxx như vậy thôi. Tuy hai cái xxx này hoàn toàn không phải chuyện gì ghê gớm, nhưng trăm sông đổ về một biển, hiệu quả đều giống nhau rõ rệt.
Hoàng Tử Hiên quyết định về sau sẽ liệt xxx vào gia pháp. Người phụ nữ nào mà không nghe lời thì chỉ cần xxx một trận, xem ai còn dám kênh kiệu với mình, không coi chủ một nhà như mình ra gì nữa.
Trương Tiểu Lệ nhìn thấy nụ cười thô bị chợt lóe trên mặt Hoàng Tử Hiên thì bỗng cảm thấy không ổn, phỏng đoán khẳng định trong bụng anh lại giấu suy nghĩ xấu xa nào đó, thế là lại dịch ra cạnh cửa, nửa người gần như đều dán cửa.
Ảo tưởng về sau có thể xxx ba đại mỹ nữ, Hoàng Tử Hiên bèn cười he he. Ang mở hộp điện thoại di động ra với tâm trạng rất tốt, lấy điện thoại di động mới ra, bỏ sim trong điện thoại di động cũ vào. Sau đó khởi động máy, tải app yunpan xuống trước rồi tải tất cả phần mềm và thứ lưu trữ trên điện thoại di động xuống.
Sau khi làm xong, Hoàng Tử Hiên còn mở tấm hình chụp lén Lê Mỹ Gia ngủ lúc trước, lại cài đặt tấm hình này thành hình nền. Sau khi làm xong hết tất cả mới ném điện thoại di động cũ vào trong hộp, lại ném hộp cho Trương Tiểu Lệ, để cô cất đi.
Trương Tiểu Lệ căm giận bất bình cất hộp điện thoại di động vào trong túi, sau đó bảo tài xế dừng xe. Nơi này cách nhà cô không xa, đi mấy phút là có thể đến, cô cảm thấy vẫn nên xuống xe đi thì an toàn hơn.
Tài xế mới vừa dừng xe lại, Trương Tiểu Lệ đã nhảy thật nhanh xuống xe chạy về phía trước. Sau đó Hoàng Tử Hiên mới định xuống xe, vừa đẩy cửa xe đã chợt nghe tài xế nói: “Cậu nhóc, vẫn không trả tiền đâu.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái. Anh còn thắc mắc Trương Tiểu Lệ chạy nhanh như vậy làm gì, thì ra là chưa trả tiền xe. Im lặng lấy ví tiền ra trả tiền xong, anh mới buồn bực xuống xe.
Trương Tiểu Lệ vẫn duy trì khoảng cách chừng ba thước với Hoàng Tử Hiên, ở phía trước dẫn đường, ước chừng sau năm phút, hai người mới một trước một sau đi tới cửa đạo quán nhà nhà họ Trương.
“Đây chính là nhà tôi, đạo quán này của nhà chúng tôi đã mở rất nhiều rất nhiều năm rồi, niên kỷ còn lớn hơn cả tôi, cũng rất nổi tiếng trong trăm dặm quanh đây đấy.” Chỉ vào biển hiệu đạo quán nhà nhà họ Trương, Trương Tiểu Lệ tự hào nói.
Hoàng Tử Hiên nhìn theo hướng ngón tay Trương Tiểu Lệ chỉ vào cổng đạo quán, còn chưa xem biển hiệu đạo quán nhà họ Trương mà đã trông thấy Hạ Mạt đi ra từ bên trong trước.