" Noãn Noãn!" Bạch Phi Nhi cũng quên cả khóc, vội vàng ngăn lại nói: "Đừng làm loạn nữa có được không con? Chú Hoàng Tử Hiên không phải cha con.”
Miệng Noãn Noãn méo xẹo lại muốn khóc.
Hoàng Tử Hiên vội vàng nói: "Không phải cũng không sao, tôi có thể nhận Noãn Noãn làm nghĩa nữ, như vậy con bé cũng có thể gọi tôi là cha.”
Bạch Phi Nhi trừng mắt, giật mình nhìn Hoàng Tử Hiên.
"Nghĩa nữ là cái gì ạ?" Ấm áp không hiểu hỏi.
"Nghĩa nữ chính là con gái nuôi, không phải ruột thịt nhưng cũng có thể gọi là cha." Hoàng Tử Hiên cố gắng giải thích cho con bé một cách dễ hiểu nhất.
Noãn Noãn hoan hô: "Tốt quá, vậy Noãn Noãn làm nghĩa nữ của chú Hoàng Tử Hiên, như vậy Noãn Noãn có thể gọi chú Hoàng Tử Hiên là cha rồi.”
Hình như Noãn Noãn cũng không canh cánh vẫn đề có ruột thịt hay không, con bé chỉ là đơn thuần thích Hoàng Tử Hiên, muốn gọi Hoàng Tử Hiên là cha chứ không hơn.
"Hoàng Tử Hiên, việc này... Như vậy sao được." Bạch Phi Nhi cảm thấy không thích hợp cho lắm. Cho dù là con gái nuôi nhưng đối với Hoàng Tử Hiên mà nói cũng là một loại gánh nặng. Huống hồ cô ấy còn chưa làm rõ Hoàng Tử Hiên có phải vô danh hay không.
"Không có gì là không được hết." Hoàng Tử Hiên xoa đầu Noãn Noãn nói: "Tôi có duyên phận với Noãn Noãn, có lẽ là ông trời âm thầm chỉ dẫn đấy. Có thể ban cho tôi một nghĩa nữ đáng yêu như vậy, tôi nên cảm kích mới đúng.”
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị nữa, cứ quyết định như vậy đi." Hoàng Tử Hiên không cho Bạch Phi Nhi cơ hội nữa, trực tiếp nói với Noãn Noãn: "Về sau Noãn Noãn cũng có cha, phải ngoan ngoãn nghe cha đấy. Nếu không cha cũng sẽ đánh mông con.”
Noãn Noãn hoan hô một tiếng: "Tốt quá tốt quá rồi, Noãn Noãn cũng có cha rồi.”
Nhìn thấy Noãn Noãn vui vẻ đến như vậy, Bạch Phi Nhi thực sự không đành lòng nói cái gì nữa, đành phải thầm chấp nhận quyết định này của Hoàng Tử Hiên.
"Nhanh mặc quần áo vào đi, đừng để bị lạnh." Bạch Phi Nhi đưa áo sơ mi đã giặt và sấy khô xong cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, nhận lấy mặc lên người.
Tinh tinh tinh...
Đúng lúc này, điện thoại di động trong áo khoác vang lên. Hoàng Tử Hiên lấy ra xem là Kim Kỵ Dung gọi đến, bèn lập tức nhận.
"Thiếu chủ, người cậu bảo tôi điều tra có manh mối rồi." Kim Kỵ Dung nói ở trong điện thoại.
"Cậu nói đi.”
"Hồ Ngôn Thương này..." Qua điện thoại di động, Kim Kỵ Dung kể lại tư liệu mà mình điều tra ra được cho Hoàng Tử Hiên nghe.
Sau khi nghe xong Hoàng Tử Hiên bật cười: "Đã đoán được là như thế này rồi, điều tra được địa điểm chưa?”
"Điều tra được rồi, thiếu chủ muốn đi xem à?" Kim Kỵ Dung hỏi.
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng: "Cậu ở nhà chờ tôi, tôi đi qua tìm cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Noãn Noãn hỏi có phải anh phải đi không. Hoàng Tử Hiên áy náy xoa đầu con bé, nói với con bé ngày mai sẽ quay lại thăm con bé. Sau khi trấn an một lúc, Noãn Noãn mới lưu luyến tiễn Hoàng Tử Hiên đi.
Bạch Phi Nhi muốn nói riêng vài lời với Hoàng Tử Hiên nên bảo Noãn Noãn đợi ở nhà, còn mình đưa Hoàng Tử Hiên xuống lầu. Trên đường Bạch Phi Nhi mang theo áy náy nói: "Ngày hôm nay không biết Noãn Noãn làm sao, anh bỏ quá cho. Con bé chỉ giở tính trẻ con thôi, anh đừng cho là thật.”
"Cô nói chuyện nhận nghĩa nữ sao?" Hoàng Tử Hiên hỏi.
Bạch Phi Nhi ừ một tiếng.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười: "Không phải là vì trấn an Noãn Noãn nên tôi mới nói như vậy, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Noãn Noãn đã cảm thấy rất thân thiết. Có lẽ là sự định trước từ nơi sâu xa, tôi xuất phát từ chân tâm muốn nhận Noãn Noãn làm nghĩa nữ đấy.”
Bạch Phi Nhi ngẩn người: "Anh cảm thấy Noãn Noãn rất thân thiết sao?”
"Đúng vậy, luôn cảm thấy hình như đã từng gặp ở nơi nào đó, cảm giác nói nên lời." Hoàng Tử Hiên cũng rất lấy làm lạ với loại cảm giác kỳ diệu này.
"Chắc có lẽ là trước đây đã từng gặp ở nơi nào đó." Bạch Phi Nhi thử dò xét, nói.
Hoàng Tử Hiên nhún nhún vai: "Ai biết được, có điều trước đây tôi chưa từng tới Long Thành.”
Bạch Phi Nhi lại lần nữa sửng sốt, trước nay chưa từng tới Long Thành sao, như vậy nói cách khác anh hoàn toàn không phải vô danh rồi.
"Được rồi, tôi đi đây, cô mau lên đi. Mắt Noãn Noãn không tiện, một mình ở nhà quá nguy hiểm." Hoàng Tử Hiên đi tới trước xe rồi nói với Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi ngây ngẩn ừm một tiếng, nhưng vẫn không trở về ngay lập tức. Mãi cho đến khi xe của Hoàng Tử Hiên biến mất ở trong tầm mắt, cô ấy mới thẫn thờ xoay người về nhà.
Noãn Noãn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi cuối cùng cũng có cha, Bạch Phi Nhi vừa trở lại, con bé đã để Bạch Phi Nhi xem con bé viết tên của Hoàng Tử Hiên có đúng hay không, vui sướng khua tay múa chân.
Bạch Phi Nhi nhìn con bé, cuối cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười, cùng con bé luyện tập tên của Hoàng Tử Hiên. Hai mẹ con vẫn luôn ở trong phòng khách, đến khi gần 10 giờ, Bạch Phi Nhi mới ôm Noãn Noãn đi tắm.
Giang Y Y kéo cơ thể mệt mỏi bò lên lầu bốn, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà. Không ngoài dự liệu nghênh đón cái ôm nhiệt tình của Noãn Noãn, Noãn Noãn mới vừa tắm rửa xong, trên mình vẫn thơm ngát, ôm Giang Y Y làm nũng.
"Bé ngoan, sao ngày hôm nay vẫn còn chưa ngủ?" Giang Y Y nắm tay con bé ngồi xuống ghế sô pha.
Noãn Noãn hưng phấn không thôi nói: "Mẹ Y Y, Noãn Noãn có cha rồi, Noãn Noãn vui lắm.”
Giang Y Y a một tiếng, lập tức nhìn về phía Bạch Phi Nhi: "Cậu tìm được vô danh rồi à?”
Bạch Phi Nhi lắc đầu: "Người cha mà Noãn Noãn nói là Hoàng Tử Hiên.”
"Gì?" Giang Y Y thất kinh: "Hoàng Tử Hiên chính là vô danh? Sẽ không máu chó như thế chứ.”
"Không phải, chuyện là thế này..." Bạch Phi Nhi vội vàng giải thích nguyên nhân sự việc với Giang Y Y.
Giang Y Y kiên nhẫn nghe, nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thì ra là Hoàng Tử Hiên nhận Noãn Noãn làm con gái nuôi, anh ta lại chiếm hời rồi, Noãn Noãn của chúng ta đáng yêu như thế, hời cho anh ta rồi.”
Bạch Phi Nhi phì cười: "Cậu đúng là con hát mẹ khen hay.”
Giang Y Y đắc ý nói: "Mình cảm thấy Noãn Noãn là đứa bé đáng yêu nhất trên đời này, đúng không Noãn Noãn, cho mẹ nuôi hôn một cái nào.”
Chụt!
Noãn Noãn vâng dạ gật đầu, leo lên hôn Giang Y Y một cái.
Giang Y Y ôm Noãn Noãn náo loạn một hồi, sau đó Noãn Noãn ngủ mất ngay trong lòng Giang Y Y. Bạch Phi Nhi nhận lấy, bảo Giang Y Y nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi, cô ấy nhìn ra, ngày hôm nay Giang Y Y rất mệt mỏi.
Giang Y Y quả thật rất mệt, chạy đến phòng vệ sinh tắm.
Đợi cô ấy ngâm nước, thoải mái tắm rửa rồi đi ra thì Bạch Phi Nhi đã giúp cô ấy hâm nóng một ly sữa bò.
"Vẫn là Phi Nhi đối tốt với mình nhất, những nữ nghệ sĩ của công ty này chán ghét chết đi được." Giang Y Y cầm lấy sữa bò hạnh phúc nói.
"Có phải là họ bắt nạt cậu không?" Bạch Phi Nhi lo lắng hỏi.
Giang Y Y không thèm để ý nói: "Không sao đâu, họ ghen ghét ngoại hình mình đẹp. Hừ, chờ mình nổi tiếng rồi sẽ bắt nạt lại. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai sợ ai.”
Bạch Phi Nhi bị sự lạc quan của cô ấy chọc cười, đẩy cô ấy nói: "Vậy mau đi ngủ đi, đại minh tinh tương lai.”
"Cậu không ngủ sao?" Giang Y Y nhìn thời gian: "Gần mười một giờ rồi.”
"Lát nữa mình sẽ ngủ, thu dọn bàn trước đã." Bạch Phi Nhi chỉ vào cái bàn bừa bộn.
Giang Y Y ừm một tiếng, uống một hơi cạn sữa bò, sau đó bèn trở về phòng.
Lúc đi tới cửa, Giang Y Y quay đầu lại liếc nhìn Bạch Phi Nhi. Cô ấy biết đêm nay Bạch Phi Nhi có tâm sự nhưng lại không muốn nói. Mình muốn hỏi nhưng ngẫm lại có lẽ vẫn là chuyện của vô danh, bèn thôi. Giang Y Y không muốn đụng vào vết thương lòng của Bạch Phi Nhi, cô ấy chỉ hy vọng Bạch Phi Nhi có thể nhanh chóng quên được vô danh, tìm một người cha cho Noãn Noãn.
Bạch Phi Nhi vốn muốn kể hoài nghi của mình cho Giang Y Y, nhưng cô ấy nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định chôn dưới đáy lòng. Hoàng Tử Hiên hơn phân nửa không thể nào là vô danh, hơn nữa cô ấy cảm thấy hình như Giang Y Y có cảm giác đối với Hoàng Tử Hiên. Nếu như cô ấy nói sự hoài nghi với Giang Y Y, sợ rằng cô ấy sẽ buồn. Bạch Phi Nhi không muốn Giang Y Y buồn, cô ấy thực sự nợ Giang Y Y quá nhiều rồi.
...
Sau khi Trương Tiểu Lệ ăn cơm tối ở nhà họ Trương, lại luyện võ công với ông Trương một lúc, đến rất khuya mới rời khỏi nhà họ Trương. Sau khi ra khỏi nhà họ Trương, cô không trở về biệt thự mà gọi xe, đến thôn tây mà người đeo mặt nạ nói đêm hôm qua.
Xe taxi dừng lại ở cửa thôn, Trương Tiểu Lệ thanh toán tiền xe rồi xuống xe, lại tìm kiếm hộ gia đình số 531 dọc theo từng nhà. Lần đầu tiên cô tới thôn này, khắp nơi tối lửa tắt đèn, chỉ có thể dùng điện thoại di động chiếu sáng. Cứ tìm lung tung như mèo mù vậy, rất lâu sau mới tìm được biển số nhà 531.
Trương Tiểu Lệ thấy đã đến trước cửa bèn vội vàng cất điện thoại đi. Sau khi nhìn quanh một vòng, cô lui về phía sau mấy bước rồi chạy lấy đà, cuối cùng đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng lộn lên đầu tường.
Đứng ở trên đầu tường nhìn ngó một chút, phát hiện viện này lớn hơn so với tưởng tượng, còn chia thành tiền viện và hậu viện. Tiền viện không có gì cả. Thế là Trương Tiểu Lệ nhảy xuống đầu tường, dự định đi hậu viện xem thử.
Trương Tiểu Lệ không biết trong viện có người ở hay không, có điều vẫn cẩn thận, rón rén đi đến hậu viện giống như ăn trộm vậy. Chân trước mới vừa vào hậu viện, lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh khó ngửi.