Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng tự dát vàng lên mặt có được không. Mời cô ăn cơm có gì tốt, tôi bỏ tiền ra mời người đẹp khác ăn cơm, người ta cho tôi cầm tay, cô có cho tôi cầm không?” Tần Mạc nở nụ cười xấu xa.



“Trừ khi anh không cần tay mình nữa.” Diệp Cảnh Lam lườm anh một cái cảnh cáo.



“Nhìn xem, sờ tay một cái đã muốn chặt tay người ta, cô bạo lực như vậy, ế cũng đáng đời.” Tần Mạc chậc lưỡi, nói.



Diệp Cảnh Lam tức không chịu nổi: “Bạn trai tôi cầm tay tôi, đương nhiên tôi sẽ không chặt tay anh ấy, nhưng anh đâu phải bạn trai tôi.”



“Thật à, vậy cô xem tôi có thể làm bạn trai cô không?” Tần Mạc nháy mắt với cô ta.



“Ọe.” Diệp Cảnh Lam làm động tác nôn khan: “Đừng khiến tôi buồn nôn, cho dù tôi ế chồng, cũng sẽ không tìm anh làm bạn trai.”



“Đừng nói sớm như vậy, lỡ như sau này không ai chịu lấy cô, lại phải đến cầu xin tôi thì sao?” Tần Mạc mang vẻ mặt tự sướng cười nói.



“Ai thèm cầu xin anh, đồ cuồng tự luyến, không biết xấu hổ. Còn lâu tôi mới gả cho anh, gả cho anh để sau này sinh ra một thằng nhóc cuồng tự luyến giống anh à.” Diệp Cảnh Lam nói xong, Tần Mạc cất giọng cười to: “Ha ha, ngay cả sinh con cũng nghĩ đến rồi, còn nói không muốn gả cho tôi. Con gái, quả nhiên đều nghĩ một đằng nói một nẻo.”



Diệp Cảnh Lam không nói nổi anh, tức giận dậm chân: “Tần Mạc, anh đừng nói hươu nói vượn nữa, tôi xé nát miệng anh ra bây giờ.”



“Ha ha.” Nhìn thấy Diệp Cảnh Lam thẹn quá hoá giận, khuôn mặt ửng đỏ, Tần Mạc càng cười vui vẻ hơn.



Diệp Cảnh Lam tức giận nghiến răng, nhưng chỉ có mình cô ta biết, bởi vì lời nói đùa của Tần Mạc, trong lòng cô ta đã nổi lên sóng gió.



“Cảnh sát Diệp, có phải cô đã để ý đến tôi rồi không?” Lúc Diệp Cảnh Lam đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên Tần Mạc thò đầu lại gần.



Diệp Cảnh Lam giật mình, thấy anh đã dừng xe, thì vội vàng né tránh, nhảy xuống xe: “Ai thèm để ý đến anh, không biết xấu hổ.”



Nói xong thì chạy thẳng vào cửa hàng bán đồ ăn sáng.



Tần Mạc cười ha ha một tiếng, chậm rãi xuống xe, khóa cửa xe lại vào theo.



Lúc này Diệp Cảnh Lam đã đến chỗ nhân viên chọn món ăn rồi, Tần Mạc chỉ nghe thấy cô ta nhanh chóng chọn một đống đồ ăn, sau đó gọi anh trả tiền.



Tần Mạc lười không muốn chạy đến quầy bán đồ ăn, trực tiếp ném ví tiền cho cô ta.



Hai người, một đứng trước cửa ra vào, một đứng trước quầy hàng, ví tiền bay ngang qua cả cửa hàng ăn sáng, nhưng Diệp Cảnh Lam lại dễ dàng tiếp được ví tiền bằng một tay.



“Oa, chị gái xinh đẹp, chị lợi hại quá.” Cô bé thu ngân kinh ngạc nói.



“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Diệp Cảnh Lam mở ví của Tần Mạc ra, lấy một tờ năm mươi tệ đưa cho cô bé.



Cô gái nhỏ cười hì hì một tiếng, len lén nhìn trộm Tần Mạc : “Bạn trai chị cũng rất đẹp trai.”



“Anh ấy không phải…” Một buổi sáng bị hiểu lầm hai lần, Diệp Cảnh Lam đúng là không còn gì để nói.



“Chị đừng lừa người ta, đừng thấy em còn nhỏ, trong chuyện này em là người có kinh nghiệm đấy nhé. Khách hàng đến quán nhà chúng em ăn cơm, nếu như con gái cầm ví của con trai trả tiền, không phải vợ chồng cũng là người yêu. ” Cô gái nhỏ tự tin nói.



Khóe miệng Diệp Cảnh Lam co giật một cái: “Logic của em kiểu gì vậy?”



“Đúng là thế mà, người ta chỉ đưa ví tiền cho người mình tín nhiệm nhất thôi.” Cô gái nhỏ cười hì hì một tiếng, trả tiền thừa cho Diệp Cảnh Lam.



Diệp Cảnh Lam sững sờ nhận lấy tiền lẻ, là như thế phải không? Nói vậy thì trong lòng Tần Mạc, mình cũng là người anh tín nhiệm? Không phải hai người mới gặp ba lần à, hơn nữa mỗi lần đều xảy ra chuyện không thoải mái, vậy mà Tần Mạc lại tín nhiệm mình?



“Chị gái xinh đẹp, đồ ăn của chị xong rồi.”



Nhìn thấy cô gái nhỏ đưa đồ ăn cho mình, Diệp Cảnh Lam vội vàng cất tiền lẻ đi, bưng đồ ăn đi đến chỗ Tần Mạc.



Khi ở nhà Hạ Mạt, Tần Mạc chưa ăn được bao nhiêu cả, nên lúc này cũng đói rồi. Diệp Cảnh Lam vừa để đồ ăn xuống, anh đã bắt đầu ăn không hề khách khí chút nào.



“Không phải anh vừa ăn rồi sao?” Diệp Cảnh Lam lườm anh một cái.



“Ăn cái rắm, tôi còn chưa ăn hết một bát cháo, Hạ Mạt đã ăn sạch đồ ăn rồi.” Tần Mạc căm giận nói.



Diệp Cảnh Lam cười khanh khách: “Vốn dĩ cô ấy ăn rất nhanh.”



Nói xong cô ta cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: “Thật ra Hạ Mạt là trẻ mồ côi, khi còn nhỏ bị bọn buôn người bắt đi ăn xin, ăn trộm trên đường. Có lần khi cô ấy đang trộm tiền thì bị ba tôi bắt được, sau khi ép hỏi một phen, cô ấy mới nói ra sự thật. Sau đó ba tôi báo cảnh sát, dưới sự giúp đỡ của Hạ Mạt, cảnh sát đã phá hủy đường dây buôn người kia, cứu được rất nhiều trẻ con bị lừa bán.”



“Những đứa trẻ kia đều bị bọn buôn người bắt cóc từ nhỏ, có vài người có thể tìm thấy cha mẹ, có vài người căn bản không thể tìm thấy, đám trẻ con không tìm thấy người thân được đưa đến cô nhi viện đợi người nhận nuôi. Lúc đó ba tôi thấy Hạ Mạt đáng thương, nên đã làm thủ tục nhận nuôi, nhận làm con nuôi trên danh nghĩa mình.”



“Khi đó tôi năm tuổi, Hạ Mạt bảy tuổi. Ba tôi nói sau này Hạ Mạt sẽ là chị gái tôi, lúc ấy tôi còn rất vui, bởi vì sau này sẽ có người chơi với tôi. Nhưng mà sau này tôi phát hiện ra, Hạ Mạt căn bản không giống một đứa trẻ bảy tuổi, cô ấy không thích chơi thích búp bê giống tôi, cũng không thích xem phim hoạt hình.



Vậy mà cô ấy lại thích tập võ mà tôi không thích, dù là mùa hè nắng nóng, hay mùa đông lạnh lẽo, cô ấy đều có thể kiên trì luyện công cùng với ba tôi, hơn nữa cô ấy cũng rất có thiên phú, chỉ luyện ba năm đã lợi hại hơn sư huynh mình. Ba tôi cũng không ngờ thiên phú của Hạ Mạt lại tốt như vậy, sau đó ông ấy càng nghiêm túc dạy dỗ cô ấy hơn.”



“Tôi thấy ba mình thích cô ấy còn hơn cả con gái ruột, bắt đầu không phục, nhất định phải tranh cao thấp với cô ấy. Bởi vậy từng có một khoảng thời gian, tôi vô cùng chán ghét cô ấy, sau này có một lần tôi bị mấy tên côn đồ chặn đường, Hạ Mạt đã kịp thời chạy tới cứu tôi, nhưng cô ấy lại bị đám côn đồ ấy đâm một đao, thiếu chút nữa đã không cứu được. Từ đó về sau cuối cùng tôi không còn ghét cô ấy nữa, tôi biết cô ấy thật sự bảo vệ tôi như em gái ruột.”



“Đợi sau khi cô ấy khôi phục xuất viện, tình cảm giữa hai chúng tôi trở nên tốt hơn. Mỗi ngày đều cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng nhau luyện công. Dưới sự giám sát của cô ấy, võ công của tôi cũng dần dần nâng cao. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cô ấy nói muốn thi vào trường cảnh sát, sau này làm cảnh sát. Tôi cũng muốn tham gia náo nhiệt đăng ký theo, cô ấy với ba tôi không ngăn được, đành phải đồng ý.”



“Chúng tôi thuận lợi thi vào trường cảnh sát, khi ở trong trường cảnh sát, biểu hiện của Hạ Mạt vô cùng xuất sắc, huấn luyện viên các khoa đều rất thưởng thức cô ấy, coi cô ấy thành đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng. Bàn đầu tôi cho rằng chúng tôi có thể lấy được thành tích xuất sắc, thuận lợi tốt nghiệp, trở thành cảnh sát tốt, trừ gian diệt ác. Vậy mà sau này Hạ Mạt lại thay đổi, cô ấy bắt đầu giao du với đám côn đồ xã hội đen, còn tham gia đánh nhau ẩu đả với bọn họ.”



“Khi đó tôi và ba tôi đều không ngăn được cô ấy, giáo viên cũng nhiều lần cảnh cáo cô ấy, thậm chí xử lý, ghi tội mấy lần. Nhưng Hạ Mạt không nghe, cuối cùng sau một lần phạm phải sai lầm lớn, đã bị trường cảnh sát đuổi học.



Sau này Hạ Mạt thay đổi, càng không kiêng nể gì cả, trực tiếp gia nhập Cửu Long Thập Bát Hội. Chỉ trong vài năm ngắn ngủn, từ côn đồ tầng chót đã leo lên tới vị trí đường chủ một khu vực. Hiện giờ Hạ Mạt đã không còn là người lớn lên với tôi từ nhỏ nữa rồi, cô ấy đã biết thành kẻ độc ác, thủ đoạn, gϊếŧ người không chớp mắt. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, vì sao cô ấy lại biến thành như vậy.”



Nói xong câu cuối cùng, Diệp Cảnh Lam không nhịn được tâm trạng trở nên tức tối, cô ta hung hăng cắn một miếng bánh bao rồi nói tiếp: “Rõ ràng là cô ấy muốn làm cảnh sát trước, rõ ràng là cô ấy nói muốn bắt tất cả đám buôn người trên đời này xử bắn trước. Nhưng vì sao cô ấy lại thay đổi ? Vì sao lại bỏ lại mình tôi làm cảnh sát? Tôi ghét cô ấy, ghét kẻ lừa đảo nói không giữ lời.”



Sau khi nghe Diệp Cảnh Lam kể xong những chuyện này, Tần Mạc cũng lâm vào trầm tư. Đúng vậy, tại sao Hạ Mạt lại muốn bỏ nghề cảnh sát, đi làm một tên du côn? Cảnh sát và du côn là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Dựa theo những gì Hạ Mạt từng trải qua khi còn bé, cô ta có thể làm bất cứ việc gì nhưng không thể nào đi làm xã hội đen được, việc này nghe cũng quá là kỳ quặc.



“Đang êm đẹp sao cô ấy lại giao du với bọn côn đồ? ” Tần Mạc cảm thấy kỳ quái hỏi.



Diệp Cảnh Lam lại cắn thêm miếng bánh bao nữa đáp: “Nói đến việc này cũng tại tôi. Vì một lần tôi đánh một tên du côn, sau đó tên du côn ấy gọi rất nhiều đồng bọn đến báo thù, kết quả cả đám bọn họ đều không đánh thắng được Hạ Mạt. Đám du côn kia quay về kể chuyện này cho đại ca của bọn họ nghe, đại ca của bọn họ không tin một người phụ nữ lại có thân thủ giỏi như thế, nên đã tự mình tới tìm Hạ Mạt.”



Cuối cùng hiển nhiên anh ta cũng bị Hạ Mạt KO một trận, tên đại ca kia chẳng những không gây phiền phức cho chúng tôi nữa, còn rất thưởng thức Hạ Mạt, muốn thu Hạ Mạt làm đàn em. Ban đầu đương nhiên Hạ Mạt không để ý tới anh ta, nhưng người kia rất kiên nhẫn. Thường xuyên qua lại, sau đó Hạ Mạt đã lăn lộn cùng một chỗ với bọn họ. Lăn lộn lâu con người cũng thay đổi chứ sao."



Tần Mạc nghe xong thì gật đầu: “Hóa ra là thế, vậy chắc chắn ba cô rất thất vọng nhỉ.”



“Ừ, vốn dĩ ba tôi định bồi dưỡng Hạ Mạt làm người kế nhiệm, ai ngờ Hạ Mạt không biết tiến tới như thế, tiền đồ tươi sáng không đi, nhất định phải đi con đường không chính đáng. Nhưng cho dù thất vọng, trong lòng ba tôi vẫn luôn quan tâm tới cô ấy. Thỉnh thoảng sẽ đến thăm, nấu cho cô ấy bữa cơm, thỉnh thoảng cô ấy cũng về thăm ba tôi.” Diệp Cảnh Lam nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK