“Không có ai cô ý làm khó cô hết, vốn dĩ là cô làm sai trước, tôi là đội trưởng nên trừng phạt cô một tí thì có gì không đúng.” Đương nhiên Ngô Đống Lương sẽ không khai Hạ Mạt ra.
“Ha ha, ông thử hỏi bản thân mình xem có tin nổi lời ông nói hay không.” Trương Tiểu Lệ lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngô Đống Lương: “Chắc là Hạ Mạt rồi, là cô ta bảo ông cố ý làm khó tôi chứ gì. Từ khi tôi vào đội cảnh sát cho đến hiện tại, cho dù tôi có làm cái gì thì cũng đều sai cả. Nếu như không phải sau lưng có người sai khiến ông thì vì sao ông lại làm khó tôi khi mà chúng ta không thù không oán chứ.”
“Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ.” Ngô Đống Lương khoát tay ngăn lại ý định nói tiếp của Trương Tiểu Lệ: “Hiện tại cô có thể đi ra ngoài, tôi đã nói chuyện với phía đội cảnh sát giao thông bên kia, sáng ngày mai cô bắt đầu đi sang đó báo cáo.”
Giờ phút này Trương Tiểu Lệ đã tức giận đến mức muốn lôi Ngô Đống Lương ra đánh một trận, thế nhưng cô ta biết rõ nếu như mình làm như vậy thì cuộc đời của cảnh sát cũng sẽ thật sự chấm dứt. Việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng kế lớn, tôi nhịn.
Ngô Đống Lương nghe tiếng nắm đấm vang lên răng rắc thì lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta thực sự sợ Trương Tiểu Lệ nóng lên sẽ thật sự đánh cho mình một trận, vậy thì ông ta sẽ rơi vào cảnh cái được không bù cái mất. Bản lĩnh của Trương Tiểu Lệ là tốt nhất ở cả cái đồn cảnh sát này, nếu không thì cũng không được phân đến đội cảnh sát hình sự ngay khi vừa mới tốt nghiệp.
“Tôi, tôi cảnh cáo cô, cô, nếu như cô dám đánh tôi. Tôi, tôi cũng có quyền khai trừ cô, cô cũng đừng quên, đến hiện tại cô vẫn chưa được chuyển sang cảnh sát chính thức đâu.” Ngô Đống Lương gắng gượng lên tiếng cảnh cáo.
Trương Tiểu Lệ nghe vậy thì chỉ cười mỉa hai tiếng: “Ha ha, đánh ông chỉ bẩn tay tôi. Loại sâu mọt giống như ông, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đá từng người từng người đi.”
Trương Tiểu Lệ nói xong thì xoay người ra khỏi văn phòng, sau đó còn đóng cửa mạnh đến “ầm” một tiếng.
Ngô Đống Lương bị dọa đến mức ngồi bịch xuống ghế, sau gáy đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Trương Tiểu Lệ tức giận đi tới bàn làm việc của mình, sau đó hung hăng đạp cái ghế một cái, chi nghe thấy một tiếng răng rắc”, cuối cùng cái ghế kia trực tiếp bị đạp gãy.
Tiếng động bên này dọa cho mọi người ở hai bên trái phải vội vã đến, có đồng nghiệp lá gan lớn một chút đi tới hỏi Trương Tiểu Lệ xem đã xảy ra chuyện gì. Trương Tiểu Lệ không muốn nói, lạnh mặt nói một câu không có chuyện gì rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.
“Sao lại thu dọn đồ đạc rồi?” Thấy cô ta như vậy, những người khác bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
“Lẽ nào là thăng chức rồi? Có phòng làm việc riêng rồi?” Một người suy đoán nói.
“Cậu bị ngốc à, cậu nhìn sắc mặt của cô ấy thế kia mà giống như được thăng chức à.” Tên còn lại khinh bỉ nói.
“Cái này cũng đúng, vậy cô ấy thu dọn đồ đạc làm gì?” Một người lại hỏi.
Tên còn lại suy nghĩ rồi kinh ngạc nói: “Đừng nói là bị đội trưởng khai trừ rồi đấy chứ.”
“Khai trừ!” Những người khác nhỏ giọng thốt lên với vẻ kinh ngạc.
“Không thể nào, chẳng phải cô ấy vừa mới lập công lớn sao?” Một người không thể tin được nói.
“Cái này cũng không chắc chắn, trước giờ đội trưởng của chúng ta vẫn không thích cô ấy, điểm này thì chúng ta rõ như ban ngày rồi. Nói không trừng đội trưởng cảm thấy Tiểu Lệ đoạt mất spotlight của ông ấy, nên tìm đại một cái cớ rồi đuổi cô ấy đi.” Tên còn lại nói.
Những người khác nghe vậy thì xôn xao gật đầu đồng ý: “Tiểu Lệ xinh đẹp như vậy, có khi nào đội trưởng muốn lén lút dùng quy tắc ngầm với cô ấy nhưng cô ấy không đồng ý, thế nên đội trưởng mới cố ý làm khó cô ấy không.”
“Có thể lắm, với cái sự mê sắc đẹp kia của đội trưởng thì nhất định ông ta có thể làm ra việc như vậy.” Tất cả mọi người đều cảm thấy khả năng này cực kỳ cao, đồng thời cũng đều cảm thấy tiếc thay cho Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ ôm vali rời đi trong sự nuối tiếc của mọi người. Sau khi đi ra ngoài, Trương Tiểu Lệ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cuối ngày, bóng đêm đã buông xuống, trong tầm mắt của cô ta không có một tia ánh mặt trời nào, cũng giống hệt như tâm trạng của cô ta lúc này, là sự tối tăm nồng đậm.
Trương Tiểu Lệ đứng ở cửa ra vào nhìn bầu trời một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật khóc, cô ta càng khóc càng uất ức, sau đó thả vali xuống rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Mạt.
“Alo.” Hạ Mạt nghe điện thoại rất nhanh.
“Hạ Mạt, sao cô lại độc ác như vậy. Bản thân cô không muốn làm cảnh sát thì thôi, dựa vào cái gì mà lại ngăn cản tôi. Cô không cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ, quá độc ác hay sao? Cô lăn lộn giới hắc đạo của cô, tôi làm cảnh sát của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vì sao cô cứ một hai phải làm khó tôi. Hiện tại tôi bị đuổi khỏi đội cảnh sát hình sự rồi, cô vui vẻ chưa? Cô hạnh phúc chưa?” Trương Tiểu Lệ khóc lóc gào thét ra sự khổ sở ở trong lòng.”
Hạ Mạt lẳng lặng nghe cô ta trút hết nỗi lòng xong, chờ khi cô ta không gào lên nữa mới bình tĩnh nói: “Làm cảnh sát nguy hiểm như vậy, vì sao cô nhất định phải làm cảnh sát? Lúc ta, bởi vì tôi muốn làm cảnh sát cho nên cô mới theo tôi, tôi biết giấc mơ của cô không phải là cảnh sát. Chẳng phải hiện tại càng tốt sao? Cô có thể từ chức rồi trở về giúp ba cô quản lý đạo quán. Ông ấy lớn tuổi rồi, dù có nhiều đồ đệ đi nữa thì vẫn không bằng con gái. Cô ở bên ông ấy nhiều một chút không phải là tốt hơn sao.”
Không nhắc đến ba Diệp thì còn đỡ, nhắc đến lại càng khiến Trương Tiểu Lệ tức điên lên: “Cô có tư cách gì mà gọi tôi về quản lý đạo quán, người thừa kế mà ba vừa ý nhất chính là cô. Ông ấy đã truyền hết tinh hoa một đời cho cô rồi, thế nhưng hiện tại ngoài trừ thất vọng ra thì cô đã đáp trả được cho ông ấy những gì? Tôi muốn làm cái gì cũng không đến lượt cô chọn giúp tôi. Hạ Mạt, cô càng không muốn tôi làm cảnh sát thì tôi lại càng phải làm, rồi sẽ có một người đích thân tôi sẽ bắt cô lại. Người phụ nữ hai tay dính đầy máu như cô thì không xứng gọi ông ấy là ba. Ông ấy không có người con gái độc ác như cô.”
Mấy năm nay, không biết Hạ Mạt đã nghe Trương Tiểu Lệ mắng mình bao nhiêu lần rồi, rất nhiều lúc cô ta cũng cho là mình đã quen, nhưng mà thực ra nhiều lúc cô ta vẫn cảm thấy đau lòng, vẫn thấy uất ức và khó chịu.
“Cô đừng tưởng rằng không nói lời nào thì thôi, tôi biết hiện tại khẳng định cô rất tức giận. Tức giận thì cô cãi nhau với tôi đi, cô cũng mắng tôi đi.” Trương Tiểu Lệ muốn tìm ai đó để cãi nhau một trận thật to, thế nhưng mỗi lần cô ta mắng Hạ Mạt thì đối phương đều im lặng như thế này, khiến cho cô ta hoàn toàn không thể trút bỏ sự khó chịu ở trong lòng ra ngoài.
“Nếu như cô cảm thấy mắng tôi sẽ làm cô vui thì cô cứ mắng đi, tôi nghe.” Hạ Mạt hít sâu một hơi, vẫn thờ ơ và bình tĩnh như cũ.
“Cô!” Trương Tiểu Lệ tức giận đến mức muốn hộc máu, mục đích của cô ta không phải là mắng người, mà là muốn tìm một người cãi nhau để trút bỏ nỗi lòng. Thế nhưng thái độ này của Hạ Mạt thực sự khiến cho Trương Tiểu Lệ cảm thấy vô vị. Cũng giống như bạn muốn tiêu hao thể lực, nhưng mỗi lần đấm lại đều giống như đánh vào bông, không có ý nghĩa gì mà lại còn tức giận thêm.
“Đường chủ, khách nhân ở 301 gây chuyện, nhất định đòi ngài phải uống rượu với người ta.”
Trong lúc không gian đang im ắng, đột nhiên trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của người thứ ba.
“Biết rồi, tôi lập tức tới.” Hạ Mạt nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Nghe âm thanh “tút tút” truyền ra từ trong điện thoại, Trương Tiểu Lệ tức giận đến mức ném điện thoại vào trong rương, sau đó ôm lấy cái vali đi về phía ký túc xá. Cô ta đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần vì sao cô ta và Hạ Mạt lại thay đổi thế này, thế nhưng chưa từng nghĩ ra đáp án lần nào. Hạ Mạt của hiện tại suốt ngày rượu bia hát múa hoàn toàn khác với Hạ Mạt chính trực lúc trước.
Trương Tiểu Lệ trở lại ký túc xá với một bụng tâm sự. Cô ta lấy thẻ giới nghiêm ra, thế nhưng có quét thế nào cũng không mở được cửa, lại còn kích hoạt tiếng còi báo động inh ỏi nữa chứ. Điều này làm cho Trương Tiểu Lệ cảm thấy cực kỳ khó hiểu, sau đó đi tới chỗ của dì quản lý ký túc xá hỏi: “Dì Trần, sao thẻ của cháu lại không mở được nữa?”
“Bởi vì thẻ của cháu đã bị hệ thống máy vi tính gạch bỏ, trước đó dì đã nhận được cuộc điện thoại từ bên cục gọi tới, nói rằng cháu đã bị điều chuyển đến đội cảnh sát giao thông, sau này không thể ở lại đây được.” Dì Trần nói rồi hỏi: “Tiểu Lệ à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại bị điều chuyển đi như này.”
Trương Tiểu Lệ vừa nghe thấy như vậy thì lại muốn khóc, bây giờ đã đêm khuya rồi cô ta biết đi đâu bây giờ. Nếu về nhà, ba của cô ta nhất định sẽ hỏi chuyện, một hki biết được mình bị điều chuyển đi làm cảnh sát giao thông thì nhất định sẽ ép mình trở về đạo quán. Nếu như vậy thì cô ta thật sự sẽ không có cơ hội làm cảnh sát nữa.
Thế nhưng ngoài về nhà ra thì cô ta đã không còn nơi thứ hai để đi. Trong tình huống khó xử, Trương Tiểu Lệ mới năn nỉ nói: “Dì Trần à, có thể cho cháu ở lại một đêm được không? Sáng ngày mai cháu lại đi được không? Ngài nhìn xem đã trễ thế này rồi, cháu cũng không có chỗ mới để ở.”
“Haiz, không phải là dì không muốn giúp cháu, nhưng mà dì không dám làm trái lại mệnh lệnh của lãnh đạo. Cháu xem xem, còn không cho dì dọn xong đồ của cháu mà đã sắp xếp cho một người mới ở giường của cháu rồi.” Dì Trần khó xử chỉ chỉ về phía hai túi hành lý rồi nói.
Trương Tiểu Lệ há miệng muốn chửi “mẹ nó”, thế nhưng vừa nghĩ tới việc này là do Ngô Đống Lương hạ lệnh, nên cảm thấy bản thân không được nổi cáu với người vô tội. Cô ta âm thầm hít sâu mấy hơi rồi nói: “Được rồi, dì Trần, vậy cháu có thể để tạm đồ ở đây trước được không? Sáng ngày mai cháu lại quay về lấy.”
Bình thường dì Trần vẫn rất thích cô gái thẳng thắn Trương Tiểu Lệ này, nghe vậy thì lập tức nhận cái vali trong tay cô ta rồi nói: “Cháu muốn lúc nào đến lấy cũng được. Dì Trần không giúp được chuyện khác chứ này thì không sao.”
“Không sao ạ, cháu về nhà ở là được rồi.”
Trương Tiểu Lệ miễn cưỡng cười cười, sau đó chỉ cầm mỗi điện thoại và ba lô bên người lên rồi đi luôn.