Hoàng Tử Hiên gật đầu nói: “Nếu có vài thiết bị xét nghiệm là tốt nhất.”
“Có có có, giờ tôi sẽ dẫn cậu đi.” Bà Hồ liên tục gật đầu.
Hoàng Tử Hiên vâng một tiếng rồi lại bảo người giúp việc nhà họ Hồ ôm con chó Alaska của bà Hồ cùng đi theo.
Bà Hồ dẫn Hoàng Tử Hiên vào phòng y tế, trong này quả thật có một bộ thiết bị cực kì đầy đủ. Hoàng Tử Hiên không muốn làm lỡ thời gian, dùng ống tiêm rút một ồng máu từ trên người chú chó, sau đó bỏ vào trong dụng cụ hóa nghiệm số liệu.
Lúc chờ đợi số liệu, Hoàng Tử Hiên không hề nhàn rỗi. Anh kiểm tra dấu hiệu trúng độc của chú chó này, bởi vì hình thể lớn nên thoạt nhìn dấu hiệu trúng độc rất rõ ràng. Con mắt, lỗ mũi và đầu lưỡi đều thay đổi màu sắc. Bốn cái móng vuốt cũng biến thành màu đen thui, dấu hiệu trúng độc giống hệt như con người vậy.
Nhìn thấy màu đen thui này, lại liên tưởng đến biểu hiện trúng độc của Tiểu Ngu Ngốc, trong lòng Hoàng Tử Hiên có suy đoán mơ hồ. Có điều dù sao anh cũng không phải là Hoàng Duệ, có thể từ nhận định được loại độc chỉ từ dấu vết, anh vẫn phải kết hợp số liệu xác thực mới có thể kết luận được.
Đợi chừng vài phút, số liệu hóa nghiệm mới hiện ra. Sau khi xem xong kết quả hóa nghiệm, Hoàng Tử Hiên mới khẳng định: “Là độc rắn, lũ chó này đều trúng độc rắn.”
“Độc rắn!” Bà Hồ kinh hãi nói: “Sao lại có rắn vào mùa này được?”
“Cho dù có rắn cũng không thể tránh được ánh mắt của nhiều người như vậy để cắn hết tất cả đám chó được.” Lê Mỹ Gia nhắc nhở.
Bà Hồ bừng tỉnh: “Ý của tổng giám đốc Lê là có người hạ độc hại lũ chó?”
Lê Mỹ Gia gật đầu một cái, không nhiều lời nữa.
Sắc mặt bà Hồ trầm xuống: “Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”
“Bây giờ vẫn phải giải độc rắn trước đã, Hoàng Tử Hiên, anh có cách rồi chứ?” Trương Tiểu Lệ nói.
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, tìm người yêu cầu mang giấy bút tới, viết một phương thuốc lên bên trên rồi bảo bà Hồ tìm người lập tức đi mua những thứ thuốc này về. Nhất định phải làm thật nhanh, nếu không thì thần tiên cũng không cứu được.
Bà Hồ rất sợ hãi, lập tức đi dặn dò chuyện này.
Đám người giúp việc không dám chậm trễ một giây một phút nào, lái xe đi mua thuốc ngay lập tức.
Trong lúc này, thời gian chờ đợi đúng là dày vò. Các bà các cô ôm lũ chó thú cưng của mình, ai nấy đều hồn lạc phách xiêu, hiển nhiên cũng đã sợ đến ngây người ra.
“Thưa bà, ông nhà đã trở về rồi.” Khi mọi người đều đang nóng lòng chờ đợi, một người giúp việc chạy tới báo cáo.
Dù sao bà Hồ cũng là một người phụ nữ, lúc này đang bị chuyện hạ độc quấy nhiễu. Vừa nghe chồng mình đã trở về bèn mau chóng bảo người hầu mời ông ta đến.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn đã vội vội vàng vàng tới, lúc chứng kiến cảnh tượng ấy, ông ta vô cùng kinh hãi hỏi: “Vợ à, có chuyện gì thế này? Hôm nay không phải bà mở tiệc ở nhà, mời các bạn của bà mang chó tới chơi sao?”
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn…” Bà Hồ kể lại đại khái mọi chuyện đã xảy ra cho Hồ Ngôn Thương một phen, xong mới giới thiệu với ông ta: “Ông Hồ, tôi giới thiệu với ông. Đây là tổng giám đốc Lê của tập đoàn Thịnh Thế, đây là cậu Hoàng, Hoàng Tử Hiên, đây là cô Trương Tiểu Lệ. May nhờ cậu Hoàng biết giải độc rắn, bây giờ tôi đã sai người ta đi mua thuốc dựa theo đơn của cậu ấy rồi.”
“Ồ?” Hồ Ngôn Thương vô cùng bất ngờ nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh đã bị ông ta giấu đi, lập tức đưa lên tay nói: “Chào cậu Hoàng, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
Hoàng Tử Hiên cười ha ha bắt tay với ông ta, cũng nhanh chóng dùng ngón tay trỏ và ngón giữa chạm lên cổ tay ông ta một cái, sau đó ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt thoáng chút đăm chiêu.
Hồ Ngôn Thương chỉ bắt tay với Hoàng Tử Hiên rồi buông ra ngay, tiếp đó lại lịch sự bắt tay với Lê Mỹ Gia, tiếp theo lại hướng bàn tay về phía Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ cũng chìa tay ra theo phép lịch sự, chỉ là còn chưa chạm vào Hồ Ngôn Thương, Tiểu Ngu Ngốc trong lòng đột nhiên ngẩng đầu lên, sủa gâu một tiếng về phía Hồ Ngôn Thương.
Hồ Ngôn Thương sợ hãi, rụt tay về theo phản xạ có điều kiện, còn lui lại một bước, có vẻ rất sợ bị cắn.
“Tiểu Ngu Ngốc, không được như vậy!” Trương Tiểu Lệ cũng kinh ngạc, lớn tiếng mắng.
Tiểu Ngu Ngốc ấm ức lại rụt đầu về, nhưng ánh mắt cứ nhìn Hồ Ngôn Thương một cách kì quặc, hình như đang nhìn kẻ địch nguy hiểm nào đó.
“Xin lỗi ông chủ Hồ. Bình thường nó không như vậy đâu, có thể là do ngày hôm nay bị kinh sợ.” Trương Tiểu Lệ khiển trách Tiểu Ngu Ngốc xong lại áy náy nói.
Hồ Ngôn Thương vội vàng xua tay: “Không sao không sao, con chó nhỏ không sao là được rồi.”
“Ông Hồ, việc này ông phải giúp tôi điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là kẻ nào đã hạ độc những chú chó này. Nếu như không điều tra rõ thì tôi không biết ăn nói với bọn họ thế nào.” Bà Hồ nhớ ra việc này, nói.
“Được được, việc này cứ giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ điều tra ra chân tướng mọi chuyện cho bà. Đúng là ăn gan hùm gan báo, dám tác quái trong nhà Hồ Ngôn Thương tôi.” Hồ Ngôn Thương đồng ý với dáng vẻ uy nghiêm.
Bà Hồ gật đầu, bấy giờ mới thoáng an tâm.
“Tổng giám đốc Đỗ, không ngờ cô cũng thích nuôi chó đấy.” Hồ Ngôn Thương lại hàn huyên với Lê Mỹ Gia, dù sao quy mô của tập đoàn Thịnh Thế cũng lớn hơn sản nghiệp của ông ta nên khi đối mặt với Lê Mỹ Gia, ông ta vẫn khá xu nịnh.
Lê Mỹ Gia lắc đầu: “Tôi không nuôi, tối nay chỉ là dẫn bạn bè đến góp náo nhiệt thôi, không ngờ lại gặp phải chuyện không vui như thế.”
“Đều là lỗi của tôi, tổng giám đốc LÊ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cho cô một câu trả lời thỏa đáng.” Hồ Ngôn Thương lại cam đoan.
“Vậy ông có đầu mối gì chưa?” Lê Mỹ Gia nghiêm túc hỏi.
Hoàng Tử Hiên nghe thấy Lê Mỹ Gia hỏi Hồ Ngôn Thương thì không khỏi thấy buồn cười. Đây chỉ là lời khách sáo của Hồ Ngôn Thương, khẳng định ông ta cũng không ngờ Lê Mỹ Gia sẽ hỏi vấn đề này.
Quả thật Hồ Ngôn Thương rất bất ngờ, nhưng nếu Lê Mỹ Gia đã hỏi rồi thì ông ta cũng chỉ đành kiên trì nói tiếp, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Tôi cho rằng người có thể có cơ hội hạ độc nhất định là kẻ có thể tiếp xúc được với thức ăn của đám chó, chỉ có hạ độc trong thức ăn của đám chó mới có thể khiến chúng nó trúng độc tập thể.”
Lê Mỹ Gia gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Người này chẳng những có thể có cơ hội tiếp xúc với thức ăn mà nhất định còn là một kẻ hiểu rõ nhà các ông. Nếu không sẽ không thể thuận lợi tránh được tai mắt người khác mà hạ độc được. Hoặc có lẽ là người này chính là ai đó trong nhà các ông, trước khi buổi tiệc bắt đầu, kẻ này đã hạ độc ở trong thức ăn cho chó rồi.”
Lời này vừa dứt, chỉ thấy sắc mặt Hồ Ngôn Thương biến đổi, tim đập thình thịch.
“Ông chủ Hồ chớ để ý, tôi chỉ đang cung cấp cho mọi người một phương hướng điều tra thôi, không có ý gì khác.” Lê Mỹ Gia thấy sắc mặt Hồ Ngôn Thương kém đi, đành phải giải thích ý của mình.
“Tôi cảm thấy tổng giám đốc Lê nói có lý. Ông Hồ, trước tiên chúng ta phải tìm xem có phải là người trong nội bộ hay không.” Bà Hồ lại tán thành mạch suy luận của Lê Mỹ Gia.
Hồ Ngôn Thương a một tiếng hoàn hồn, ấp úng nói: “Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Lê nói rất đúng. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra.”
Nói rồi mượn cớ rời đi trước, bà Hồ nhìn Hồ Ngôn Thương hấp ta hấp tấp thì cau mày nói: “Không thể vững vàng hơn chút sao? Chẳng ra làm sao cả.”
Ba người Hoàng Tử Hiên liếc nhìn nhau, nhún nhún vai không nhắc lại việc này nữa.
Một lát sau, cuối cùng người giúp việc nhà họ Hồ cũng mua dược liệu trở về, Hoàng Tử Hiên bảo đám người giúp việc lập tức đi sắc thuốc rồi.
Đợi sắc thuốc giải xong, Hoàng Tử Hiên phát cho mỗi người một ống tiêm, một chén thuốc giải, bảo bọn họ dùng ống tiêm đút thuốc cho lũ chó. Để đảm bảo an toàn, Trương Tiểu Lệ cũng dùng ống tiêm cưỡng ép đổ thứ thuốc giải đắng muốn chết vào trong bụng Tiểu Ngu Ngốc.
Sau khi thuốc giải xuống đến bụng, mọi người thấp thỏm chờ đợi. Rất sợ cách này vô dụng, đám chó của họ không tỉnh lại nữa. May mà chưa được vài phút, có một con chó tỉnh lại đầu tiên, tiếp đó từng con chó đều lục tục tỉnh lại.
“Cám ơn mọi người, thật sự rất cám ơn mọi người.” Các bà các cô cảm động nói lời cảm ơn với ba người Hoàng Tử Hiên.
Trương Tiểu Lệ khoát khoát tay: “Tôi đã nói rồi mà, chỉ là nể mặt lũ chó thôi.”
Sắc mặt mọi người hiện vẻ xấu hổ nhưng cũng biết là do bọn họ có lỗi trước nên không thể trách Trương Tiểu Lệ không nể mặt được.
Bà Hồ nhìn thấy lũ chó này đều không sao, cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bà ấy không dám tiếp tục mở tiệc nữa, các bà các cô đó cũng không dám tiếp tục nán lại, đều vội vàng chào tạm biệt cả.
Đợi tiễn tất cả khách khứa xong, bà Hồ mới về đến biệt thự. Ba người Hoàng Tử Hiên đang được người giúp việc phục vụ trà bánh, bà ấy vội vàng đi qua nói: “Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.”
Ba người cười tỏ ý không sao.
Bà Hồ hết sức xấu hổ nhìn về phía Trương Tiểu Lệ nói: “Cô Trương, dù tôi có nói cái gì đi nữa thì có thể cô cũng sẽ không tha thứ cho lời nói và hành động lúc trước của tôi. Nhưng tôi muốn nói, tối này tôi đã học được rất nhiều thứ từ cô. Cô mới thật sự đối tốt với bọn nó, đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ không cứu thú cưng của người đã từng làm nhục tôi.”