A Ngũ thấy Kinh Hoan tức giận thì không dám nói những lời này nữa.
“Anh Hoan, anh ngồi đi.” Một tên côn đồ biết quan sát tình hình vội vàng dịch băng ghế cho Kinh Hoan.
Kinh Hoan gật đầu với cậu ta, ngồi ở bên cạnh giường bệnh hỏi: “Cậu mới vừa nói là một thằng ranh còn hôi miệng sữa đả thương em? Bao nhiêu thằng? Có thể đến gần người cậu, giã thẳng vào chỗ hiểm à?”
“Thoạt nhìn hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, tốc độ nhanh đến đáng sợ. Em hoàn toàn không có cơ hội phản ứng đã bị nó một cước đạp bay.” A Ngũ hồi tưởng lại vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Kinh Hoan nghe xong cũng kinh hãi, võ công của A Ngũ đều là mình tay bắt tay dạy dỗ, thực lực như thế nào thì ông ta là người rõ nhất. Lớn không nói, bảy tám người không thể làm gì được gã. Nhưng thằng ranh kia chỉ đạp một cước đã có thể đạp bay A Ngũ, việc này không khỏi làm cho ông ta kinh hãi.
“Thật sự lợi hại đến vậy sao? Thế so với tôi thì thế nào?” Kinh Hoan hỏi.
A Ngũ cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu nói: “Việc này em khó mà nói, thằng ranh kia chưa ra tay gì mấy. Em thực sự không nhìn ra thực lực của nó như thế nào nên không thể so sánh với anh Hoan. Chỉ là uy lực của một cước kia thật sự là rất thần kỳ.”
Nghe vậy Kinh Hoan gật đầu, trầm tư.
“Anh Hoan, chúng ta không thể cứ bỏ qua như vậy được. Chúng ta nhất định phải báo thù cho anh Ngũ.” Một tên thuộc hạ của A Ngũ thấy Kinh Hoan không nói lời nào thì sốt ruột bảo.
“Anh Hoan, chỉ cần anh hạ lệnh, bọn em sẽ lập tức đi đốt cơ sở nhận nuôi đó, không tin không tòm được thằng nhãi kia.” Một tên thuộc hạ khác cũng nói theo.
“Các cậu câm miệng, Anh Hoan có suy tính của anh Hoan, nơi này có chỗ cho các cậu nói chuyện sao?” A Ngũ nghe thuộc hạ mồm năm miệng mười la hét báo thù thì lườm bọn họ một cái khiển trách.
Bọn thuộc hạ bị A Ngũ dạy dỗ thì không dám lên tiếng nữa, nhao nhao cúi đầu nói: “Xin lỗi anh Hoan, bọn em nóng lòng quá.”
Lúc này Kinh Hoan mới hoàn hồn, khoát tay một cái bảo: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của các cậu, các cậu không nói tôi cũng phải báo thù này. Nhưng không cần các cậu ra tay, để tránh sau đó cảnh sát gây phiền phức cho các cậu. Đêm nay các cậu đừng đi đâu cả, cứ ở nơi này với A Ngũ. Biết chưa?”
Đám thuộc hạ của A Ngũ nghe vậy lập tức nói: “Đã rõ thưa anh Hoan.”
Kinh Hoan hài lòng ừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai A Ngũ và nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, cơn tức này, tôi sẽ đòi lại gấp bội thay cậu.”
"Cảm ơn anh Hoan. " A Ngũ cảm kích nói. Gã không hỏi Kinh Hoan dự định bào thù thế nào, gã biết trước với tính cách trọng tình trọng nghĩa, Kinh Hoan tuyệt đối sẽ không để mặc người khác bắt nạt anh em của mình.
Kinh Hoan gật đầu, đứng dậy liền mang theo thuộc hạ tâm phúc đi.
“Anh Hoan, anh định làm việc này thế nào? Chúng ta đã nhận tiền đặt cọc của anh Lâm, nếu như không làm được việc này thì sợ là không dễ ăn nói.” Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Từ Mậu Sơn – một trong các thuộc hạ của Kinh Hoan – hỏi.
“Ừ, việc này nhất định phải hoàn thành thay anh Lâm, không thể làm lỡ việc lớn của anh ta. Mặt khác thuộc hạ của A Ngũ nói không sai, chúng ta có thể dụ rắn ra khỏi hang.” Kinh Hoan gật đầu nói.
“Dụ rắn ra khỏi hang?” Từ Mậu Sơn suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh Hoan muốn…”
“Ừ, gọi mấy anh em, chúng ta bố trí trước một chút.” Kinh Hoan không đợi Từ Mậu Sơn nói xong đã gật đầu bảo.
Từ Mậu Sơn trả lời: “Vâng thưa anh Hoan.”
“Đúng rồi, Phi Bằng đâu?” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi khu nội trú, trước khi lên xe, Kinh Hoan hỏi.
“Chắc là anh Bằng ra ngoài chơi rồi ạ.” Từ Mậu Sơn hồi đáp.
“Trừ gây phiền phức cho tôi thì suốt ngày chỉ biết chơi, gọi điện thoại cho nó, nói tôi gọi nó qua đây.” Kinh Hoan nghe vậy thì tức giận bảo.
Từ Mậu Sơn liên tục gật đầu, vừa mở cửa xe cho Kinh Hoan, vừa lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
…
Buổi tối trở về, Hoàng Tử Hiên dừng xe xong, không nghỉ ngỡ đã vào phòng bếp làm cơm tối ngay. Bởi vì trong suốt quá trình Trương Tiểu Lệ đều nhìn Hạ Mạt với sắc mặt khó coi, khiến bầu không khí trong bữa cơm tối ngày hôm nay có phần lắng xuống. Sau khi ăn xong ba cô gái bèn trở về phòng của mình, chỉ còn lại một mình Hoàng Tử Hiên thu dọn cơm thừa rượu cặn. Hoàng Tử Hiên thu dọn xong xuôi cũng trở về phòng.
Từ mấy ngày hôm trước sau khi đột phá, Hoàng Tử Hiên đã tạm ngừng tu luyện. Qua mấy ngày hòa hoãn, Hoàng Tử Hiên cảm thấy đây là thời điểm tiếp tục tiến tới đẳng cấp tu vi kế tiếp. Anh nhớ ba từng nói, sau khi người tu võ tiến vào tu võ nội gia thì đẳng cấp tựa như leo núi vậy, càng lên cao càng khó. Kẹt tại một cấp bậc suốt dăm ba năm là chuyện thường xảy ra, việc ấy không thể gấp gáp được, càng rốt ruột thì nền móng càng không vững. Một khi nền móng không vững thì càng thêm khó có thể tiến về phía trước.
Hoàng Tử Hiên vẫn luôn ghi nhớ những lời này, mỗi một lần tu luyện đều rất nghiêm túc, bước một bước là để lại một vết chân, làm đến nơi đến chốn, tiến dần lên phía trước. Cho dù đã kẹt ở Ngự Thể Cảnh nhất phẩm ba năm cũng không chán nản thất vọng. May mà trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng để anh đột phá trong cái rủi có cái may.
Dựa theo tâm pháp tu luyện của gia tộc, Hoàng Tử Hiên bắt đầu vận hành Chu Thiên. Từng luồng nội lực thuần khiết ôn hòa mang theo chất dinh dưỡng trải khắp thất kinh bát mạch, cuối cùng đều đổ vào đan điền. Sau khi vận hành xong mỗi một Chu Thiên, Hoàng Tử Hiên đều có thể cảm thấy sáng khoái thanh thản, uể oải lo âu của cả ngày dài đều tiêu tán hết.
Lúc này lầu hai cũng đã yên tĩnh, sau khi tắm xong, Trương Tiểu Lệ yên vị trên cửa sổ đến đờ ra. Tiểu Ngu Ngốc vùi ở bên chân cô, như thể cảm nhận được cô không vui nên không làm ầm ĩ như bình thường nữa mà yên lặng cùng cô.
Quả thật Trương Tiểu Lệ không vui, có những ba cô gái ở trong cái biệt thự này. Lê Mỹ Gia thì không nói rồi, gia thế của cô tốt, tuổi còn trẻ đã thừa kế tập đoàn, giá trị con người những mười tỉ. Nhưng rõ ràng Hạ Mạt lớn lên cùng với cô, gia thế ban đầu đều giống nhau. Nhưng bây giờ cô ta tốt hơn mình rất nhiều, đường đường là đường chủ của Cửu Long Thập Bát Hội, giá trị con người cũng xa xỉ. Chỉ có mình chẳng làm nên trò trống gì, không có bản lĩnh nào để đem ra. Hễ so sánh với bọn họ, Trương Tiểu Lệ càng cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại.
Cốc cốc cốc!
Giữa lúc Trương Tiểu Lệ đang buồn bực vì những chuyện này, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai thế?” Trương Tiểu Lệ uể oải hỏi.
“Là tôi.” Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Hạ Mạt.
Trương Tiểu Lệ vừa nghe là Hạ Mạt thì tức giận hỏi: “Làm cái gì đấy? Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì cả, nếu như cô chưa ngủ thì tốt nhất là theo tôi ra ngoài một chuyến.” Hạ Mạt nói.
“Cô bảo tôi đi ra ngoài với cô là tôi đi à? Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời cô?” Trương Tiểu Lệ nghe vậy thì càng nói với ngữ điệu tệ hơn.
Hạ Mạt cười ha ha: “Nếu cô không đi thì tôi cũng không để ý đến đám chó đần của cô nữa, mặc cho chúng nó bị ai đó trộm đi làm thịt nấu lẩu.”
Nói xong Hạ Mạt không để ý tới Trương Tiểu Lệ nữa, xoay người đi mất.
Két!
Chỉ một giây phía sau đã vang lên tiếng cửa mở, cùng với tiếng nói của Trương Tiểu Lệ: “Cô có ý gì?”
Hạ Mạt không nói lời nào, tự đi xuống lầu dưới.
Trương Tiểu Lệ bị lời nói của Hạ Mạt làm cho lo lắng một trận, bám chặt theo.
Hạ Mạt đi xuống lầu liền tới cửa phòng của Hoàng Tử Hiên, giơ tay lên gõ nhẹ vài cái.
“Rốt cuộc cô có ý gì? Cô nói rõ ràng đi.” Trương Tiểu Lệ đuổi theo gấp gáp hỏi.
Hạ Mạt khoanh tay ôm ngực, cười ha ha hỏi: “Cô biết người đến chỗ nhận nuôi ngày hôm nay là ai không?”
“Không phải chỉ là một đám côn đồ thôi sao?” Trương Tiểu Lệ nói rồi trừng mắt: “Bọn họ không phải là người của Cửu Long Thập Bát Hội đấy chứ? Có phải cô đã nhận được tin tức gì rồi không? Có phải bọn họ muốn giở trò nham hiểm không?”
“Cô đừng có chuyện gì cũng đổ lên trên đầu Cửu Long Thập Bát Hội. Những tên côn đồ kia là thuộc hạ của Kinh Hoan – đại ca thế lực xã hội đen vùng Song Cương cửa Bắc. Tên Kinh Hoan trọng tình nghĩa nhất, Hoàng Tử Hiên đả thương thuộc hạ của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng bọn họ lại không biết tìm Hoàng Tử Hiên ở đâu, cách tốt nhất chính là dụ rắn ra khỏi hang. Khai đao ở chỗ nhận nuôi của cô trước, kích Hoàng Tử Hiên tự mình tới cửa.” Hạ Mạt nhíu mày nói.
Trương Tiểu Lệ chưa từng nghe tới tên Kinh Hoan này, nhưng nếu Hạ Mạt đã nói như vậy thì chứng tỏ chắc chắn Kinh Hoan là người như vậy. Vừa nghĩ tới cơ sở nhận nuôi gặp nguy hiểm, Trương Tiểu Lệ đã sốt ruột, bèn vội vàng muốn đi ra ngoài.
“Cô gấp cái gì? Tôi đã phái người theo dõi rồi. Bọn họ vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi thì chứng tỏ cơ sở nhận nuôi tạm thời vẫn an toàn.” Hạ Mạt giữ cô lại bảo.
“Gọi điện thoại cho cô thì sẽ muộn mất. Cô thả tôi ra, tôi phải mau chóng đến đó bảo vệ dì Thôi và Gia Gia. Nếu như mẹ con hai người họ mà có chuyện gì bất trắc thì cả đời tôi đều khó yên lòng.” Trương Tiểu Lệ không chỉ lo lắng cho lũ chó ấy mà còn lo lắng Dì Thôi và Gia Gia hơn.
“Người của tôi sẽ bảo vệ họ. Chúng ta phải gọi Hoàng Tử Hiên đi cùng, võ công của Kinh Hoan rất cao, hai chúng ta cộng lại chưa chắc đã đánh thắng được ông ta. Ngộ nhỡ ông ta tự mình ra tay thì cũng chỉ có Hoàng Tử Hiên mới ứng phó được thôi.” Hạ Mạt đã có tính toán từ trước, nói.
“Người nào chỉ có tôi mới ứng phó được?” Hạ Mạt vừa dứt lời, Hoàng Tử Hiên đã mở cửa phòng ra, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.