Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Họ đã nói là tới để phá quán rồi, mục đích có thể tốt được sao?” Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng nói: “Nam Cung Nghiêu có tu vi đến Càn Khôn kỳ nhị phẩm, đại sư huynh cũng thế, không có gì mà phải căng thẳng cả.”



“Không phải đâu sư tỷ, lần này Nam Cung Nghiêu trở về, tu vi đã thăng tới Càn Khôn kỳ tam phẩm. Bây giờ đại sư huynh đang đánh nhau với anh ta đấy, em thấy tình hình không ổn mới đến thông báo. Sư tỷ và sư phụ mau đi xem thử đi.” Người đó giải thích.



Trương Tiểu Lệ kinh hãi: “Nam Cung Nghiêu đã đến Càn Khôn kỳ tam phẩm? Anh ta mới ra ngoài được bao lâu, sao đã tăng lên nhanh như vậy?”



“Trước tiên đừng quan tâm đến những thứ này nữa, chúng ta đi ra xem thử đi.” Hạ Mạt nói.



Ông Trương nặng nề gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài phòng.



Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ cũng đi theo sau, Hoàng Tử Hiên thấy đều đi, đành phải đi theo.



Xuyên qua sân đã đến đạo quán, mấy người còn chưa vòng qua bình phong che chắn cửa hậu viện đã cảm thấy một trận gió mạnh đập vào mặt, sau đó liền nghe thấy bịch một tiếng, bình phong trước mặt bị đập đổ kêu ầm ầm. Mà người đập đổ bình phong chính là Tôn Khải Kiệt.



“Đại sư huynh.” Tim Trương Tiểu Lệ đập thình thịch, vội vàng đi tới đỡ Tôn Khải Kiệt.



Tôn Khải Kiệt nhìn thấy họ đều đã tới, theo bản năng không muốn mất mặt ở trước mặt Hạ Mạt, bèn đẩy Trương Tiểu Lệ ra, kiên trì tự mình đứng lên. Có điều hiển nhiên anh ta đã bị thương, sắc mặt rất khó coi.



“Có sao không?” Hạ Mạt nhíu mày hỏi.



Tôn Khải Kiệt làm ra vẻ không hề gì, nói: “Không sao, anh chỉ vô ý một chiêu mới bị anh ta thừa cơ.”



“Tôn Khải Kiệt, mày làm màu trước mặt người đẹp cái gì? Rõ ràng là mày không đành lại sư huynh tao, bị sư huynh tao đấm cho một quyền bay đi.” Vũ Đại vạch trần, không hề nể mặt mũi chút nào.



“Ha ha ha…” Sau khi Vũ Đại nói xong, những đệ tử khác của đạo quán nhà họ Vũ nhao nhao cười ha hả.



Sắc mặt Tôn Khải Kiệt trầm xuống, Vũ Đại này cố ý khiến mình khó xử ở trước mặt Hạ Mạt đây mà.



“Võ Đại Lang, mày không đi bán bánh nướng, chạy tới chỗ này nhảy nhót cái gì? Mày bắt nạt đạo quán nhà họ Trương bọn tao không người à?” Tôn Khải Kiệt rất được các sư đệ và các đệ tử trong đạo quán ủng hộ, lập tức có người thay Tôn Khải Kiệt đánh trả.



“Con mẹ mày, mày kêu ai là Võ Đại Lang!” Vũ Đại giận tím mặt, từ nhỏ đến lớn, anh ta ghét nhất người khác gọi anh ta là Võ Đại Lang.



“Gọi mày đấy, Võ Đại Lang Võ Đại Lang Võ Đại Lang…” Các đệ tử bên trong đạo quán hít sâu thét to.



“Câm miệng, câm miệng cho ông. Nếu không câm miệng, ông sẽ xé rách miệng của bọn mày.” Vũ Đại giận đến giơ chân.



“Sư huynh, anh phí lời với bọn nó làm cái gì? Cái lũ này có đứa nào là đối thủ của anh đâu, anh cứ tới đánh chúng nó đi.” Một sư đệ của Vũ Đại vội vàng nói.



Ánh mắt Vũ Đại trầm xuống, bước ra một bước, ngoắc ngón tay với tên đệ tử gọi mình là Võ Đại Lang đầu tiên: “Có gan thì ra đây chúng ta đấu tay đôi.”



Đương nhiên là tên đệ tử này không dám đấu tay đôi với Vũ Đại, Vũ Đại là người tu võ ngoại gia Bài Sơn Kỳ nhị phẩm, công phu mèo quào này của mình mà đi đấu tay đôi thì không phải là tìm chết sao?



“Đấu tay đôi với tao, mày thắng thì có vẻ vang gì. Mày có gan thì đấu tay đôi với đại sư huynh của bọn tao ấy.” Tên đệ tử này hừ một tiếng nói.



Lần này đến phiên Vũ Đại không dám nói tiếp nữa. Tôn Khải Kiệt là Càn Khôn kỳ nhị phẩm, giữa bọn họ cách một khoảng, nếu như anh ta dám đi đấu tay đôi với Tôn Khải Kiệt thì còn cần đợi đến khi Nam Cung Nghiêu trở về sao?



“Sư đệ, đừng làm bừa. Hôm nay chúng ta đường đường chính chính đến thỉnh giáo võ công đạo quán nhà họ Trương đấy. Em làm bừa như thế, người khác còn cho là chúng ta tới để bới móc đấy.” Nam Cung Nghiêu thấy Vũ Đại không tiếp lời được thì trầm giọng tiếp lời từ phía sau.



Vũ Đại có bậc thang bèn leo xuống phía dưới ngay, cười hì hì với Nam Cung Nghiêu: “Sư huynh nói đúng, có điều em thấy đạo quán nhà họ Trương này, sợ là không ai có thể phân cao thấp với anh rồi. Vừa này anh đã đánh ngã cả người lợi hại nhất trong đạo quán mà họ nói rồi.”



“Ha ha ha, cho nên hoàn toàn không cần phải so tiếp nữa. Đạo quán nhà họ Trương bọn chúng không bằng được đạo quán nhà họ Vũ chúng ta.” Các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ ha ha cười nhạo nói.



“Làm càn!” Trương Tiểu Lệ không nhịn nổi nữa, bước nhanh tới nói: “Địa bàn nhà họ Trương còn chưa tới phiên các người làm càn.”



Vừa thấy Trương Tiểu Lệ xuất hiện, ánh mắt Vũ Đại liền sáng lên, cười hì hì nói: “Tiểu Lệ, đã lâu không gặp. Cô đúng là càng ngày càng đẹp.”



Trương Tiểu Lệ nhìn thấy Vũ Đại đã cảm thấy buồn nôn, nghe thấy anh ta khen mình không có ý tốt thì càng buồn nôn hơn. Cố nhịn cơn buồn nôn trong dạ dày, Trương Tiểu Lệ lạnh lùng nói: “Vũ Đại, hai nhà chúng ta xưa nay không có ân oán gì, các người lại cứ luôn nhằm vào nhà họ Trương. Có phải sợ nhà họ Trương bọn tôi cướp danh tiếng của nhà họ Vũ các người không?”



“Ha ha, lời này từ đâu ra thế? Sao tôi lại phải sợ chuyện này, nhà các người hoàn toàn không cướp được danh tiếng của nhà bọn tôi. Không phải là do sư huynh của tôi đã trở về, tu vi của anh ấy vừa mới tăng lên tới Càn Khôn kỳ tam phẩm nên muốn tìm người luận bàn võ nghệ. Nhìn khắp các võ quán lớn cũng chỉ nhà các người còn miễn cưỡng có thể so sánh với sư huynh tôi thôi.” Vũ Đại nói như rất ngứa đòn.



Vừa dứt lời, các đệ tử trong đạo quán nhà họ Trương đều nổi giận. Nghĩa đen của lời này là đang nâng nhà họ Trương lên, nghĩa bóng lại châm biếm nhà họ Trương không bằng nhà họ Vũ. Ở đây đều là trai tráng nhiệt huyết luyện võ, há lại nhịn được lời khiêu khích ấy của anh ta? Ai nấy đều kêu la muốn so tài, cho dù thua cũng không thể lùi bước.



“Được rồi, tất cả đừng tranh cãi nữa!” Ông Trương bị họ ồn ào đến đau cả đầu, đi tới mắng.



Ông Trương vừa nói thế, người của đạo quán nhà họ Vũ nhao nhao nhìn về phía ông. Vũ Đại liếc mắt liền thấy Hoàng Tử Hiên, lập tức kêu lên: “Là anh, không ngờ anh cũng ở đây!”



Trương Tiểu Lệ vừa nghe thấy lời này của Vũ Đại mới nhớ ra chuyện anh ta bị Hoàng Tử Hiên đánh lần trước, lập tức thông minh đột xuất, đi lên khoác cánh tay Hoàng Tử Hiên, nói: “Anh ấy là bạn trai tôi, ở nhà của tôi kỳ lạ lắm sao? Có phải anh đã quên chuyện bị anh ấy đánh lần trước rồi không?”



Trương Tiểu Lệ cố ý nhắc tới chuyện lần trước chính là để khiến Vũ Đại nhớ tới sự lợi hại của Hoàng Tử Hiên, từ đó ép lui bọn họ, không làm mưa làm gió ở trong đạo quán nữa.



Tất nhiên Hoàng Tử Hiên biết Trương Tiểu Lệ có ý gì, không khỏi liếc mắt nhìn cô với vẻ đánh giá cao. Bình thường nhìn ngốc nghếch đấy mà thời khắc mấu chốt đầu óc lại nhanh nhạy ghê, còn biết dùng chiêu cáo mượn oai hùm này nữa.



Chắc chắn những đệ tử khác không biết mục đích của Trương Tiểu Lệ, họ chỉ ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, thực sự không rõ tại sao thằng nhóc đột nhiên nhô ra này lại thành bạn trai của sư tỷ họ. Trái tim của không ít đệ tử thầm mến Trương Tiểu Lệ đã tan nát đầy đất rồi.



Vũ Đại càng trợn trừng mắt lên, sao anh ta có thể quên chuyện lần trước cho được? Nếu không phải là trong khoảng thời gian này sư huynh không ở Long Thành thì anh ta đã đến phá quán từ lâu rồi. Lần này vốn tới chính là vì chuyện lần trước, bây giờ Hoàng Tử Hiên cũng ở đây, đúng là không thể tốt hơn.



“Cô không đề cập tới chuyện lần trước thì tôi còn nể mặt cô mà bỏ qua. Bây giờ vừa lúc cũng nên tính món nợ kia rồi.” Vũ Đại cố làm ra vẻ hào phóng nói.



“Vũ Đại, cậu ấy là khách quý của nhà họ Trương chúng tôi. Các cậu đến phá quán nhà họ Trương, đừng nhằm vào người vô tội.” Ông Trương lập tức nói, ông không quan tâm lần trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ Hoàng Tử Hiên ở nhà họ Trương, ông tuyệt đối sẽ không để cho người nhà họ Vũ bắt nạt Hoàng Tử Hiên.



“Ha ha, nếu chủ quán Trương đã hiểu mục đích của tôi, vậy thì mời phái người tiếp chiêu đi.” Lúc nói chuyện, Nam Cung Nghiêu nhìn Hạ Mạt chằm chằm, trong ánh mắt toát ra sự nồng nhiệt.



Ở hai nhà Trương - Vũ, chuyện Nam Cung Nghiêu thích Hạ Mạt đều không phải là bí mật. Anh ta và sư đệ Vũ Đại từ nhỏ đã lập chí muốn lấy đôi tỷ muội hoa Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ này. Vì vậy lần này trở lại vừa nghe Vũ Đại nói chuyện lần trước đã không thể chối từ đến phá quán rồi.



Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu dòm ngó người con gái mình thích, Tôn Khải Kiệt âm thầm siết tay, đi lên trước một bước nói: “Trận tỷ thí vừa nãy còn chưa kết thúc đâu, tao còn đứng lên được, chứng tỏ tao chưa thua.”



“Mày?” Nam Cung Nghiêu khinh thường lắc ngón tay: “Mày không phải là đối thủ của tao, đổi người khác đi. Chi bằng anh đi. Không phải Trương Tiểu Lệ đã nói anh là bạn trai cô ta sao? Nếu đã là bạn trai thì cũng coi như một nửa là người nhà họ Trương rồi.”



Dĩ nhiên người Nam Cung Nghiêu chỉ chính là Hoàng Tử Hiên rồi.



“Nam Cung Nghiêu! Mày đừng có lấy đôi mắt chó đó mà coi thường người khác, không phải chỉ cao hơn tao một phẩm thôi sao, xem chiêu đây!” Sao Tôn Khải Kiệt lại chịu để Hoàng Tử Hiên ra tay vào lúc này, thế không phải là giọng khách át giọng chủ sao? Vì thế không đợi Hoàng Tử Hiên nói gì, anh ta đã lập tức xông tới.



Ông Trương nhướng mày, hơi lo lắng.



“Một phẩm vẫn là khoảng cách mà mày không vượt qua được, mày đã tự mình chọn đau đớn thì tao sẽ tác thành cho mày.” Nam Cung Nghiêu nói rồi cũng động đậy, nhanh chóng nhằm về phía Tôn Khải Kiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK