Cao Lang lúc này cũng cau mày nghiêm nghị, anh ta chỉ nhìn thấy tia lửa toé lên trước mặt, chiếc xe theo quán tính mà chuyển động cực kỳ nhanh, anh ta căn bản không thể đoán được hiện giờ Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt ra sao, nhưng có một điều khiến anh ta thắc mắc, đó là tại sao tốc độ ngã xe lớn như vậy mà hai người bọn họ không bị văng xuống?
Cũng chính bởi điều kỳ lạ này mà Cao Lang không hề cảm thấy hoảng hốt như tên thuộc hạ, anh ta nghĩ có lẽ hai người bọn họ đang tạo ra kỳ tích nào đó, nhìn bề ngoài có thể thấy nguy hiểm nhưng thực chất lại không hề.
“Mẹ kiếp, nhìn kìa, chiếc xe đó đâm vào xe cậu Ngô rồi.” Ngay lúc Cao Lang đang tự nhủ với bản thân thì đột nhiên có một tiếng hét vang lên bên tai.
Đồng tử của Cao Lang lập tức giãn ra, anh ta nhìn thấy xe của Hoàng Tử Hiên mất kiểm soát điên cuồng lao về phía xe của cậu Ngô, mà cậu Ngô không kịp đề phòng liền bị đâm sầm vào.
Bùm.
Một tiếng động lớn nổ lên, xe của cậu Ngô lộn nhào, may mà anh ta phản ứng đủ nhanh, khi thấy xe Hoàng Tử Hiên sắp đâm vào mình, anh ta lập tức đạp phanh rồi nhảy vọt ra khỏi xe.
Xạt…
Chiếc xe của cậu Ngô cọ sát mặt đất và trượt đi hơn chục mét, cậu Ngô lăn một vòng tầm vài mét trước khi dừng lại.
Xì…
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm, bọn họ đều cảm thấy vô cùng lo lắng cho cậu Ngô, ở đây bất kể là ai cũng đều biết lai lịch của anh ta rất mạnh, nếu anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những người đứng sau lưng nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Người sợ nhất chính là Cao Lang, thủ lĩnh ở đây, dù là Hạ Mạt hay cậu Ngô thì bọn họ đều là những người không dễ để đắc tội, bất kể là ai xảy ra chuyện trên địa bàn của anh ta cũng đều không có lợi ích gì tốt đẹp cho Cao Lang.
Giờ phút này Cao Lang cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao anh ta lại lên cơn thần kinh mà để hai người bọn họ đua xe với nhau cơ chứ, anh ta biết rõ nhất thủ đoạn của cậu Ngô Thiệu, may là cuối cùng Hạ Mạt bọn họ có thể chạy hết quãng đường tới đây mới xảy ra chuyện.
“Anh Lang! Nhìn kìa!” Đúng vào lúc này, người của Cao Lang kéo mạnh anh ta một cái, chỉ tay về phía trước.
Cao Lăng lập tức hoàn hồn vừa nhìn về hướng tay chỉ, đột nhiên anh ta kinh ngạc thở hổn hển.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây!
Xe của Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt không phải đã ngã xuống rồi rao, hai người đều trượt đi tận mười mét, sao bây giờ lại đột nhiên đứng dậy được rồi?
Lúc này, không chỉ có Cao Lang không tin nổi vào mắt mình mà những người khác vừa mới thoát khỏi cuộc va chạm cũng đồng loạt dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe đột nhiên dựng thẳng lên khỏi mặt đất.
“Anh Lang, chuyện này, chuyện này làm sao có thể? Anh, anh có thể làm được không?” Người của Cao Lang lắp ba lắp bắp.
"Nếu tao mà có khả năng này thì đã tham gia giải vô địch thế giới rồi, việc gì phải ở đây với đám oắt con hại não chúng mày!” Cao Lang kinh ngạc đáp.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Cao Lang bất giác hiện lên vẻ ngưỡng mộ, trượt trên mặt đất bằng phẳng xa như vậy mà lại vừa có thể giữ cho thùng xe không bị đổ, vừa có thể nâng xe lên mà không cần bất kỳ chỗ dựa nào, anh ta có thể chắc chắn rằng, trên thế giới này không có người thứ hai làm được. Đương nhiên, nếu Cao Lang nhìn thấy ván bài mà Hoàng Tử Hiên mới chơi được một nửa thì anh ta sẽ còn phải kinh ngạc hơn nữa.
Hoàng Tử Hiên băng băng về đích dưới vô số ánh mắt kinh ngạc thán phục của mọi người, anh giẫm chân lên, xoay tay lái, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng rít, đuôi xe đã xoay một vòng một trăm tám mươi độ rồi dừng lại rất gọn gẽ.
Im lặng.
Tất cả xung quanh đều im lặng không một tiếng động, dưới bầu trời đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của mọi người.
Một người đàn ông tưởng chừng như không có chút cơ hội chiến thắng nào đã chiến thắng! Một chiếc xe bị tai nạn đã đứng dậy một cách thần kỳ! Mọi chuyện vừa xảy ra có phải là sự thật không? Đây không phải là đang đóng phim đó chứ? Làm sao ai đó có thể làm được? Kỹ năng lái xe thật tuyệt vời phải không?
Đúng là một tay đua đích thực!
Dù ủng hộ cậu Ngô hay duy trì sự trung lập thì hai từ này cứ luôn hiện lên trong đầu mọi người vào lúc này.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả cú sốc mà Hoàng Tử Hiên đem đến cho bọn họ, thì chỉ có thể là “thần xe”!
“Thần xe, đây là thần xe!” Trong lúc yên lặng, không biết là ai đã thốt lên câu như vậy.
“Thần xe! Thần xe! Thần xe …” Ngay sau đó, tiếng hô hoán của mọi người vang vọng khắp ngọn núi.
Im lặng …
Hú…
Tiếng reo hò, tiếng huýt sáo, tiếng ầm ĩ sôi trào,… âm thanh này cứ càng lúc càng chói tai hơn âm thanh khác.
Cuối cùng, Hạ Mạt phấn khích nhảy ra khỏi chiếc xe, cởi mũ bảo hiểm của mình và Hoàng Tử Hiên ra, sau đó cô ta hôn lên mặt Hoàng Tử Hiên: "Ha ha ha … chúng ta đã thắng rồi, Hoàng Tử Hiên, anh thật tuyệt vời, tôi thật sự quá yêu anh luôn!”
Hoàng Tử Hiên sửng sốt nhìn cánh môi anh đào của Hạ Mạt gần trong gang tấc, đầu óc anh lập tức nóng rực, không nghĩ nhiều mà vòng tay ôm eo cô ta hôn lên đôi môi ấy.
Hạ Mạt trợn tròn hai mắt, trong tiềm thức muốn đẩy anh ra, nhưng khi đặt tay lên eo anh thì lại sững sờ.
Ngay lúc cô ta đang choáng váng, Hoàng Tử Hiên đã xuống, dùng đầu lưỡi của anh mở hàm răng ra, quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho của cô.
“Ha ha ha… Ha ha ha…”
“Suỵt…”
“Thần xe thật là mạnh mẽ quá đi!”
“Thần xe bạo quá!”
Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên ôm hôn công khai Hạ Mạt, đám người lại rần rần náo nhiệt hẳn lên, khắp không gian trên núi tràn ngập tiếng hò hét phấn khích.
“Anh Lang, đứa nhỏ này thật là can đảm, ngay cả Đường chủ Hạ mà cũng dám hôn.” Người của Cao Lang ngưỡng mộ nói.
“Không phải sao, cô Hạ Mạt là bông hồng nổi tiếng, dám động vào cô ta thì chỉ có nước chết. Thằng nhóc này có lai lịch như nào?” Một tên thủ hạ khác nói.
“Haha, nhìn vẻ hưởng thụ của Đường chủ Hạ, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên hai người họ hôn nhau, tôi đoán chắc là họ đã ngủ với nhau từ lâu rồi.” Những tên thuộc hạ khác nghe xong cũng bật cười.
“Ồ xem ra thằng này cũng ra gì phết đấy, ngay cả người đẹp nổi tiếng nhất của chúng ta cũng ngủ với nó rồi, thật là ngưỡng mộ bái phục quá đi.” Mấy người đàn ông nhìn Hoàng Tử Hiên đầy ghen tị.
Cao Lang nghe bọn họ nói chuyện, lập tức trừng mắt nhìn quát: “Chúng mày nhỏ giọng một chút, nếu để Đường chủ Hạ nghe được mà tìm chúng mày tính sổ thì tao không bảo vệ nổi chúng mày đâu…”
Bọn thuộc hạ nghe xong lập tức ngậm miệng lại, rụt cổ sợ hãi, Hạ Mạt không hổ danh là mỹ nữ, trên đường không có mấy người không sợ nàng.
Tiếng hoan hô reo hò xung quanh càng lúc càng lớn, cuối cùng Hạ Mạt mới hoàn hồn lại,cô ta giãy dụa một hồi rồi hung hăng cắn vào đầu lưỡi của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên hừ một tiếng, ngay lập tức anh nếm được vị máu nơi đầu lưỡi, anh ngẩng đầu lên lập tức bị đau, bèn tách ra khỏi môi Hạ Mạt.
“Anh dám hôn tôi!” Hạ Mạt tức giận cắn vào khiến lưỡi Hoàng Tử Hiên chảy máu, anh lấy tay lau vết máu trên khóe miệng, cười toe toét nói: “Tôi hôn đấy, có sao không? Em có muốn hôn lại không? Nào, tôi hứa sẽ không cắn em "
"Anh…”
“Tôi có răng hay không, không phải vừa rồi em đã cảm nhận được rồi sao?” Hoàng Tử Hiên cười rất vui vẻ, chỉ vào miệng cô ta, nói: “Là do em dụ tôi trước, tôi chiều em hết ý thế rồi, nếu không làm vậy, mọi người lại tưởng tôi là gay."
“Tôi…” Hạ Mạt định mở miệng giải thích, nhưng càng nghĩ càng giống như đang nguỵ biện, vì vậy cô ta liền dừng cuộc nói chuyện tại đây sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Tử Hiên: “Đợi sau này tôi tìm anh tính sổ.”
Hoàng Tử Hiên hờ hững nhún vai, trong nháy mắt mơ hồ nhìn cô.
Hạ Mại giật giật khoé miệng vài cái, cô ta xoay người đi về phía Cao Lang.
Khi Cao Lang nhìn thấy Hạ Mạt đi tới, anh ta lập tức tươi cười chào hỏi: “Chúc mừng Đường chủ Hạ, tối nay cô đã trúng giải thưởng lớn.”
“Ai dám nói cô ta thắng!”
Hạ Mạt còn chưa kịp nói thì một giọng nói đầy tức giận đã vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đang vui vẻ hưng phấn lập tức ngừng lại, thậm chí còn có chút sợ hãi mà lùi về phía sau, nhường chỗ cho chủ nhân của giọng nói này.
Chủ nhân của giọng nói này chính là cậu Ngô, mặc dù đã nhảy xuống xe lăn đi một đoạn đường dài, nhưng thuộc hạ của Tần Mộ cũng không làm cho anh ta gãy tay hay chân, chỉ là xấu hổ trán, mặt có vết xước nhỏ.
Lúc này, anh ta được một người đỡ, sau đó anh ta và chủ nhân của ba chiếc xe kia đi đến trước mặt Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt, cất giọng giận dữ mà nói: “Đâm vào xe tôi thì liệu anh có thắng không?”
Hạ Mạt cười lạnh, giễu cợt nói: “Ai dùng thủ đoạn trước? Ai là người vừa quăng đinh vừa giăng lưới đinh tán trên đường đi?”
Đây là thủ đoạn của cậu Ngô, mọi người ai cũng biết rõ, nhưng không ai dám đứng ra đứng về phía Hạ Mạt vào lúc này.