“Thập Diện Mai Phục!” Vừa nghe một cái, Hoàng Tử Hiên đã lập tức nhận ra khúc nhạc này.
“Thập Diện Mai Phục gì?” Lê Mỹ Gia hỏi.
“Tên khúc nhạc này là Thập Diện Mai Phục. Hoàng Tử Hiên giải thích: “Đây là một bài nhạc được lưu truyền vô cùng rộng rãi, ca từ và giai điệu cổ của khúc nhạc này rất sôi nổi. Dùng đàn tỳ bà, đàn tranh và các loại nhạc khí cổ khác diễn tấu ra thì sẽ cực kỳ hay.”
Lê Mỹ Gia nhướng mày, bất ngờ nói: "Anh mà cũng am hiểu mấy thứ tao nhã như thế này à.”
“Tôi không chỉ am hiểu những cái tôi vừa nói, mà tôi còn biết gảy đàn nữa đấy. Đã nói với cô từ lâu rồi mà, chủ nhà của cô đa tài đa nghệ hơn người lắm đấy, tại cô không tin thôi.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc nói.
“Tôi thấy anh mèo khen mèo dài đuôi, tự cao tự đại, bỉ ổi hơn người thì có!” Lê Mỹ Gia đảo mắt, quay đầu tiếp tục hướng mắt lên đài cao giữa hồ, rõ ràng là lười nghe Hoàng Tử Hiên tiếp tục thao thao bất tuyệt khoe khoang bản thân.
Hoàng Tử Hiên thở dài, tiếp tục xem múa.
Tiết tấu của bài hát “Thập Diện Mai Phục” chắc chắn sẽ đưa đến sự thay đổi trong các động tác nhảy múa. Lúc này nhìn thấy cô gái vũ công dẫn đầu đang tung bay trong tà váy thướt tha, duyên dáng múa bằng ống tay áo dài ba thước. Hơn nữa cô gái này cầm một thanh nhuyễn kiếm, hóa thân thành tướng lĩnh được các nữ vũ công khác vây quanh.
Nhìn như vậy giống như cô vũ công dẫn đầu đang gặp phải thập diện mai phục, cộng với tiếng đàn khẩn trương, khiến cho quan khách ở đây đều cực kỳ lo lắng cho cô ấy, đây chính là cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Ngoại trừ sự nổi bật của tiếng đàn và cách bày trí đèn đóm ở sân khấu, điều làm cho tiết mục này thêm phần hấp dẫn đó là kỹ năng điêu luyện của cô nàng vũ công dẫn đầu.
Người ngoài nghề hóng hớt xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn ngó môn đạo. Hoàng Tử Hiên quan sát lâu như vậy, đã hoàn toàn có thể đoán được cô gái múa dẫn đầu này tuyệt đối là người có nền tảng kỹ thuật. Phần dưới thắt lưng của cô ấy tương đối vững vàng, những lúc eo cần dùng lực thì vận dụng cũng hết sức khéo léo, khi hai cánh tay vung ống tay áo thì càng có thể thấy rất có lực. Nếu không phải là người luyện qua công phu, thì hoàn toàn không thể múa ra được tất cả động tác vừa rồi.
“Xem ra thật sự là có một ít công phu mèo quào.” Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, càng xem càng cảm thấy hứng thú.
Tiết mục vũ đạo kết thúc, một tràng pháo tay vang lên như sấm, tất cả mọi người đều hào phóng dành tặng cho vũ công chính một tràng pháo tay khen thưởng.
Người múa dẫn đầu và các vũ công khác cúi đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng bước xuống.
"Ông chủ Đoàn, ông mời đoàn múa ở đâu vậy, lát nữa phải cho tôi thông tin liên lạc đấy, đợi họp thường niên công ty tôi cũng phải mời họ tới góp vui mới được.” Một ông chủ vội vàng lên tiếng.
“Đúng vậy đấy, đây là tiết mục múa xuất sắc nhất mà tôi từng xem. Không được, ông chủ Đoàn à, ông cũng phải cho tôi thông tin liên lạc của họ.” Một ông chủ khác nói.
Đoàn Văn Quang cười to ha hả, vô cùng vui vẻ: "Không dám, không dám, sẽ không thiếu ai đâu. Vừa nãy xem văn rồi, tiếp theo lại cho mọi người xem võ nhé.”
Dứt lời, ông ta lại vỗ tay, sau ba tiếng “bốp bốp bốp”, hai người đàn ông cường tráng tiến lên phía sân khấu ở giữa hồ nước.
“Ông chủ Đoàn, hai người này đang biểu diễn gì vậy?” Có người hỏi.
“Võ thuật!” Đoàn Văn Quang kính trọng giải thích: “Võ thuật Trung Hoa.”
Tất cả mọi người đều biết rằng Đoàn Văn Quang có một giấc mộng võ hiệp, nghe thế thì cũng thấy rất hợp lý, mọi người rối rít hướng tầm mắt về phía sân khấu ở giữa hồ.
"Hôm nay hai huynh đệ chúng tôi cũng không có tài nghệ gì cao siêu, nên chỉ có thể vụng về trình diễn cho mọi người một màn đập vỡ tảng đá trên ngực, để mọi người mở mang kiến thức về sự lợi hại của khí công một chút.”
Nghe người thanh niên cao to ở trên sân khấu nói như vậy, tất cả mọi người ở dưới đều há hốc mồm kinh ngạc. Đập vỡ tảng đá trên ngực! Đây không phải là chiêu trò lừa bịp ở trên tivi sao? Ai có thể làm được ngoài đời thực chứ, vì sẽ bị cái búa đập vỡ tim chảy máu mà chết hay sao.
“Ông chủ Đoàn, đây không phải là đùa giỡn, đừng khiến người khác mất mạng.” Một người lo lắng nhắc nhở.
“Đúng đấy ông chủ Đoàn, tiết mục này quá nguy hiểm rồi.” Một người khác cũng thấp thỏm không yên nói.
Đoàn Văn Quang tự tin khoát tay tuyên bố: "Mọi người đừng lo lắng, không có mũi khoan kim cương thì đừng làm nghề gốm sứ, tôi biết lượng sức mà làm. Tôi đã phải dày công và bỏ rất nhiều tiền để mời tới hai vị đại sư khí công này đấy, họ rất lợi hại.”
Vốn dĩ mọi người đang cực kỳ lo sợ, nhưng nhìn thấy bộ dạng tự tin trong lòng đã tính toán trước mọi việc của Đoàn Văn Quang, ai nấy cũng yên tâm phần nào, quay đầu tiếp tục theo dõi tiết mục trên sân khấu.
Vào lúc này, hai người đàn ông vạm vỡ trên sân khấu đã sẵn sàng, một người tương đối khỏe hơn đang nằm trên bàn với một tảng đá vừa to vừa nặng đặt ở phía trên. Nếu người bình thường bị một tảng đá đè lên như vậy, sớm đã gào khóc ỏm tỏi và không thở được rồi. Nhưng người đàn ông cường tráng kia thì mặt không đỏ, cũng không thở mạnh, như thể anh ta chỉ đang đắp một chiếc chăn bông mà thôi.
“Thật sự không sao chứ?” Lê Mỹ Gia không nhịn được lo lắng thay cho người đàn ông vạm vỡ kia.
Hoàng Tử Hiên nuốt thức ăn trong miệng, nói: "Hai người này hoàn toàn không phải là đại sư khí công, nhưng đúng là có một chút nền tảng khí công. Đập vỡ tảng đá trên lồng ngực là trò trẻ con vặt vãnh thôi, an tâm xem đi, cứ tưởng tượng như xem xiếc là được rồi.”
Lê Mỹ Gia kinh ngạc hỏi: "Cái này vẫn là trò trẻ con sao? Vậy cái gì mới không tính là trò trẻ con?”
“Đại sư khí công lợi hại chân chính có thể bất bại với đao chém thương đâm.” Hoàng Tử Hiên trả lời.
Lê Mỹ Gia sửng sốt kêu lên: "Bất bại với đao chém thương đâm! Thật sự có người có thể vô hiệu hóa đao thương sao?”
“Đương nhiên là có, chẳng qua là hai người bọn họ còn kém xa.” Hoàng Tử Hiên cười cười nhìn cô ta, sau đó đưa mắt về hướng đài cao, từ mức độ nặng nhẹ của chân khi bước đi, có thể nhìn ra hai người này có luyện khí công, nhưng trình độ lẹt đẹt thôi, nhiều lắm là chỉ dừng ở cấp bậc nhập môn.
Đúng lúc này ở trên sân khấu giữa hồ, một người đàn ông cường tráng khác đột nhiên giơ búa tạ trong tay lên, cái búa đó có vẻ như nặng mấy chục ký, nhưng anh ta nhấc lên quá đầu không tốn chút sức lực nào, gào to một tiếng rồi đập cây búa xuống tảng đá.
Một đám quan khách choáng váng sững sờ hồi lâu, người dạn dĩ còn dám nhìn, kẻ nhát gan thì đã tránh mắt và sợ không dám nhìn thẳng cảnh tượng đó từ lâu rồi.
Rầm!
Một âm thanh dữ dội vang lên sau khi chiếc búa rơi xuống tảng đá, ngay sau đó có tiếng răng rắc, răng rắc truyền đến.
“Ha ha ha… làm tốt lắm.” Đoàn Văn Quang kích động, vỗ tay kêu lên.
Sau đó những người khác mới kịp phản ứng, thấy tảng đá thành công bị đánh vỡ tan tành, người đàn ông to khỏe ở dưới tảng đá không bị tổn hại gì, bọn họ vỗ tay khen ngợi không ngớt, trên mặt tràn trề sự kinh hãi.
“Ông chủ Đoàn, ông thật sự đã khiến chúng tôi mở mang tầm mắt. Nếu hôm nay không tận mắt chứng kiến, thì chúng tôi còn tưởng tuyệt kỹ này chỉ có thể xem trên tivi thôi.” Sau khi mọi người hết khiếp sợ, ai nấy đều nhao nhao nói với Đoàn Văn Quang.
Đoàn Văn Quang được mọi người khen ngợi lại càng hào hứng hơn, xua tay nói: "Tôi không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là thích kết giao với một số cao thủ võ lâm. Hôm nay có thể may mắn mới được bọn họ cổ động, cũng coi như là vinh hạnh của kẻ hèn này rồi.”
“Ông chủ Đoàn khiêm tốn rồi, còn có tuyệt kỹ võ công nào gì, mau đem hết ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi.” Có người sốt ruột nói.
“Được, được!” Đoàn Văn Quang vui mừng khôn xiết, lại vỗ tay ba cái một lần nữa.
Đúng như dự đoán, sau khi tiếng vỗ tay vừa dứt, lại có người bước lên sân khấu. Vẫn là trình diễn võ thuật, chín thiếu niên trẻ tuổi xếp thành một hàng dài, tay cầm côn Thiếu Lâm.
Tiếp theo, cao thủ võ lâm do Đoàn Văn Quang mời đến lần lượt bước lên sân khấu biểu diễn tài nghệ, mười tám ban võ nghệ đều đầy đủ, nếu như thật sự đang ở thời cổ đại, thì không còn nghi ngờ gì nữa, Đoàn Văn Quang chắc chắn là võ lâm trang chủ rồi.
"Công phu này quả thực mọi người cũng xem cả rồi. Kế tiếp tôi còn có một vị khách quý nặng ký nữa, đó là nhất đại Thái Cực Quyền tông sư. Xin mời Dương đại sư biểu diễn cho chúng tôi thưởng thức sự sâu xa huyền diệu của Thái Cực Quyền một chút ạ.” Gần cuối bữa tiệc, Đoàn Văn Quang đứng lên cao giọng nói.
"Thái Cực Quyền tông sư sao, tuyệt vời quá.”
“Ha ha, không biết có phải là Trương Tam Phong tới không nhỉ?”
"Người ta rõ ràng là họ Dương, ngay cả tôi còn biết Dương thị Thái Tông cực kỳ lợi hại đấy.”
Mọi người đều bàn tán xôn xao về vị Thái Cực Quyền tông sư này, chắc chắn ai cũng mong chờ sự xuất hiện của vị Dương đại sư này và tiết mục trình diễn Thái Cực Quyền của ông ta.
Ngay cả Hoàng Tử Hiên vẫn luôn theo dõi rất chăm chú cũng phấn chấn tinh thần hẳn, dù sao người ra sân sắp đánh Thái Cực Quyền, mà Hoàng Tử Hiên là truyền nhân của Thái Cực Quyền, thế nên anh còn tập trung cao độ hơn những người khác nữa.
Dương đại sư xuất hiện trong sự chờ đợi của mọi người, khoác trên người bộ đồng phục Thái Cực Quyền bằng lụa trắng, tóc mai hai bên bạc phơ, dưới cằm có chòm râu quai nón, từng bước đi đều toát ra khí chất của đại sư.
Sự xuất hiện của một vị đại sư như vậy ngay lập tức khiến khán giả xôn xao náo động, mọi người vỗ tay ào ào, háo hức trông chờ xem Dương đại sư biểu diễn Thái Cực Quyền.
Dương đại sư bình tĩnh đi tới chính giữa của sân khấu, giơ tay ấn xuống. Tất cả vội vàng im phăng phắc, từng người ngồi lại ngay ngắn, ánh mắt đổ dồn lên mỗi hành động, cử chỉ của Dương đại sư.
Dương đại sư này không nhiều lời, sau khi mọi người yên lặng, ông ta mới bày ra thức mở đầu của Thái Cực Quyền, khoan thai triển khai các động tác của Thái Cực Quyền.
Thấy ông ta có thể đánh ra những đòn Thái Cực Quyền thông thường một cách thanh lịch như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân lại còn toát ra luồng khí chất của một vị đại sư, trong mắt mọi người đều không giấu được sự trầm trồ ngưỡng mộ.