Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Vậy nhưng ông Hồ lại không biết rằng bà chỉ hù dọa ông ấy. Bà Hồ, bà có thể nói những lời này cho ông ấy nghe, gửi những suy nghĩ từ sâu trong lòng bà vào tiềm thức ông ấy, sau khi tiềm thức ông ấy cảm nhận được sự tha thứ của bà, tâm bệnh của ông ấy có lẽ cũng sẽ được giải trừ, người cũng có thể tỉnh lại.
“Như vậy… Có được không?” Bà Hồ có chút không tin.
“Bà cứ thử đi, có khi lại được. Không thì bà cũng có thể nói cho ông ấy nghe một vài tin tức có thể khơi dậy mong muốn được sống mãnh liệt của ông ấy nhằm kích thích ông ấy tỉnh dậy. Chẳng hạn như bà mang thai, đây là tâm nguyện nhiều năm của ông ấy, nếu biết mình đã có con thì ông ấy sẽ không ngủ say nữa đâu.” Hoàng Tử Hiên đề nghị.
Bà Hồ chọn cách tin tưởng vào Hoàng Tử Hiên, vuốt cằm nói: “Vậy tôi sẽ thử xem sao, cậu Hoàng, cảm ơn cậu nhiều. Cậu nhất định là người được ông trời phái tới để giúp vợ chồng chúng tôi.”
Hoàng Tử Hiên cười một tiếng: “Duyên phận thôi.”
Sau đó, bà Hồ cũng không ở lại nói chuyện với Hoàng Tử Hiên nữa mà vội vàng trở về phòng bệnh để thử cách Hoàng Tử Hiên vừa nói.
Hoàng Tử Hiên cũng không ở lại bệnh viện nữa, anh lái xe đến chỗ Kim Kỵ Dung, sau khi đón Kim Kỵ Dung, hai người cùng đi đến thôn trang Phong Ba. Trên đường đi còn sẵn tiện liên lạc với Đoàn Văn Quang, sau khi biết được Hoàng Tử Hiên muốn tới đây, Đoàn Văn Quang cũng tạm ngừng công việc bận rộn của mình lại để chạy sang bên đó. Gấp gáp lắm mới chạy đến thôn trang Phong Ba trước Hoàng Tử Hiên.
Đoán rằng có lẽ Hoàng Tử Hiên cũng đã sắp đến nên Đoàn Văn Quang không đi vào trước mà chỉ đứng chờ ở bãi đỗ xe. Quả nhiên chưa tới một lát, Hoàng Tử Hiên đã lái xe tiến vào.
“Cậu Hoàng, sau lại rảnh rỗi tới thôn trang Phong Ba của tôi thế này?” Hoàng Tử Hiên vừa xuống xe, Đoàn Văn Quang đã ân cần chào đón.
“Muốn nhờ ông chủ Đoàn giúp chút chuyện.” Hoàng Tử Hiên dứt khoát nói.
Đoàn Văn Quang thấy lạ nói: “Muốn giúp gì cậu Hoàng cứ việc nói, Đoàn Văn Quang tôi nhất định sẽ làm.”
“Ông chủ Đoàn cứ nghe chuyện này đã rồi hãy quyết định.” Hoàng Tử Hiên tỏ ý bọn họ không nên đứng đây nói chuyện.
Đoàn Văn Quang hiểu ý, vội vàng mời bọn họ vào trong.
“Gần đây làm ăn không tệ chứ hả?” Trong lúc đi thẳng tới đây, Hoàng Tử Hiên nhìn thấy không ít khách lui tới.
“Đúng vậy, từ sau khi đoạn quảng cáo được đăng lên, thôn trang Phong Ba của tôi lập tức trở nên nổi tiếng. Mỗi ngày đều có người đến thăm quan, mấy ngày trước còn có đoàn làm phim và công ty truyền hình muốn tới chỗ tôi dựng cảnh nữa ấy.” Đoàn Văn Quang vui vẻ nói.
Hoàng Tử Hiên cười gật đầu, nói câu chúc mừng.
Đoàn Văn Quang không ngừng nói cảm ơn với Hoàng Tử Hiên, nếu không có Hoàng Tử Hiên giúp, đoạn quảng cáo đã không được quay tốt như vậy, nói tới nói lui thì vẫn là nhờ có công lao của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cười không nói, ba người cùng đi vào phòng trà, Đoàn Văn Quang đã nhờ người chuẩn bị sẵn nước trà từ trước, ông ta bảo Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung ngồi xuống, sau đó để nữ nhân viên phục vụ trà cho bọn họ.
Sau khi uống xong một ly trà, Đoàn Văn Quang bảo nữ phục vụ lui xuống trước, phòng trà riêng tư chỉ còn lại ba người, lúc này Đoàn Văn Quang mới hỏi Hoàng Tử Hiên cần mình giúp chuyện gì.
Hoàng Tử Hiên cũng không khách sáo, thẳng thắn nói rõ ý đồ của mình. Anh muốn tổ chức tiệc sinh nhật của Nghiêm Thái Dung ở thôn trang Phong Ba, đồng thời cũng có thêm một vài yêu cầu khác. Anh sợ Đoàn Văn Quang sẽ không chấp nhận những yêu cầu phía sau, dù sao thì làm như vậy cũng có thể ảnh hưởng đến việc làm ăn của thôn trang Phong Ba.
Sau khi nói xong, Hoàng Tử Hiên lập tức bổ sung thêm: “Nếu ông chủ Đoàn không đồng ý thì cũng không sao, tôi biết việc này sẽ gây khó chịu cho người khác. Làm chuyện này ở chỗ làm ăn của các ông đúng là cũng không được tốt lắm.”
“Có gì đâu mà không tốt, tôi thấy chuyện này chẳng đáng bao nhiêu mà cậu Hoàng còn đích thân tới đây một chuyến nữa. Mục đích để tôi mở thôn trang Phong Ba cũng không phải vì kiếm tiền mà là vì muốn kết giao với một số anh em trong giang hồ. Nơi này đã giúp cho tôi quen biết với cậu Hoàng, thế là đã đủ để phát huy tác dụng của nó. Tôi chẳng quan tâm đến việc kiếm tiền được không, chút tiền lẻ này nhằm nhò gì chứ.” Nào ngờ Đoàn Văn Quang lại không hề đắn đo mà nói thẳng.
Kim Kỵ Dung nghe xong vỗ đùi: “Mẹ nó, ông chủ Đoàn, tôi thích những người nhà giàu như ông đấy. Một câu thôi, tôi có tiền, tôi tự do phóng khoáng.”
“Không giấu gì cậu, người nghèo như tôi có mỗi tiền thôi. Đừng nói chút chuyện nhỏ này, dù cậu Hoàng có muốn tôi tặng thôn trang Phong Ba cho cậu ấy thì cũng được, chỉ cần mười phút tìm luật sư soạn hợp đồng rồi sang tên là được.” Đoàn Văn Quang ra oai nhà giàu mới nổi nói.
“Không sao, cậu ta không muốn thì tôi muốn, tôi thay cậu ta nhận cũng như nhau mà thôi.” Kim Kỵ Dung thuận miệng nói.
“Cậu cút.” Hoàng Tử Hiên vội vàng chen vào, anh biết rõ tính cách của Đoàn Văn Quang, nói không chừng ông ta sẽ làm như vậy thật, anh cũng không thể nhận một quà lớn như vậy từ Đoàn Văn Quang.
Kim Kỵ Dung cười haha, sau khi nhìn Đoàn Văn Quang bằng ánh mắt lát nữa nói riêng thì lập tức im miệng.
“Ông chủ Đoàn, ông cứ suy nghĩ thêm một chút nữa đi. Đến lúc đó sẽ mời rất nhiều người nổi tiếng trong thương giới ở Long Thành đến, ảnh hưởng không chỉ ở mức nghiêm trọng thôi đâu.” Hoàng Tử Hiên lại tiếp tục nhấn mạnh vào hậu quả có thể tạo nên.
“Tôi đã nói những chuyện này đều không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ gọi Lý Kinh Lăng tới, cậu cứ nói chuyện với ông ta đi.” Đoàn Văn Quang vừa nói vừa lấy điện thoại ra, gọi người phụ trách của thôn trang Phong Ba – Lý Kinh Lăng tới.
Sau khi nhận được điện thoại của ông chủ, Lý Kinh Lăng nhanh chóng tới nơi. Lúc đi vào nhìn thấy Hoàng Tử Hiên cũng ở đây, ông ta vội vàng chào hỏi một phen. Khi nghe Đoàn Văn Quang nói rõ ý đồ của Hoàng Tử Hiên, ông ta cũng không nói gì, tất cả đều nghe theo chỉ thị của Đoàn Văn Quang.
Thấy vậy, Hoàng Tử Hiên cũng không khách sáo với Đoàn Văn Quang nữa, với lại anh cũng đã nghĩ đến việc mình sẽ dùng thứ gì để đền bù nếu gây ra tổn thất cho Đoàn Văn Quang rồi. Vì vậy, anh lập tức thương lượng với Lý Kinh Lăng về những công việc liên quan đến tiệc sinh nhật.
Sau khi trò chuyện ở đây mấy giờ, lúc xong chuyện, Hoàng Tử Hiên gọi cho Chu Tử bảo rằng tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức ở thôn trang Phong Ba, cô ấy không cần bận tâm đến những thứ khác mà chỉ cần báo cho bộ phận thiết kế đến bày trí trước bữa tiệc là được.
Chu Tử không biết anh đang toan tính gì trong bụng nhưng cả cô và Lê Mỹ Gia đều vô cùng tin tưởng vào Hoàng Tử Hiên. Cô sảng khoái đồng ý, còn nói thêm rằng mình rất mong đợi vào bất ngờ kinh hỉ do Hoàng Tử Hiên tạo nên.
…
Cuộc sống lại trôi qua thêm ba ngày, trong ba ngày này, trừ bận việc… tổ chức sinh nhật cho Nghiêm Thái Dung ra thì Hoàng Tử Hiên vẫn luôn lo chữa thương cả ngày lẫn đêm. Chẳng qua do nội thương khôi phục chậm, một tuần lễ đã trôi qua mà chỉ mới khôi phục được một nửa. Tuy nhiên Hoàng Tử Hiên cũng không vội, cứ để nó từ từ khôi phục đi.
Trong ba ngày này, bệnh của Hạ Mạt cũng đã hết. Hồ Ngôn Thương cũng đã tỉnh lại khi bà Hồ thử dùng cách chữa trị tâm lý của Hoàng Tử Hiên, sau khi tỉnh lại, khoảng cách giữa hai vợ chồng biến mất, bắt tay làm hòa. Bà Hồ cũng nhờ không ít bạn bè hỏi thăm về chuyện Cẩu Bảo, chẳng qua vẫn chưa có tin tốt gì truyền đến.
Đồng thời, Trương Tiểu Lệ cũng tổ chức một hoạt động tìm người nhận nuôi chó thất lạc và được bà Hồ trợ giúp tuyên truyền tích cực. Sức ảnh hưởng của hoạt động khá rộng rãi, không ít chủ nhân đã đến nhận lại chó thất lạc của mình. Thậm chí còn có vài mạnh thường quân trong xã hội có lòng tốt góp không ít tiền cho trại nuôi dưỡng.
Hồ Ngôn Thương tự sửa đổi, vì để chuộc tội, ông ta còn đặc biệt thành lập một quỹ từ thiện dành cho động vật cùng với bà Hồ, mỗi năm lại trích năm triệu từ quỹ công ty để tặng cho quỹ từ thiện. Dưới sự dẫn đầu của bà Hồ, không ít phu nhân và tiểu thư tốt bụng cũng đã tham gia vào quỹ từ thiện, giúp gánh vác chi phí của trại nuôi dưỡng cùng với Trương Tiểu Lệ.
Vậy thì đầu tiên, vấn đề tương lai của trại nuôi dưỡng đã được giải quyết từ gốc rễ, hơn nữa nhờ cớ sự chống đỡ của quỹ từ thiên, trại nuôi dưỡng còn được tân trang mở rộng thêm. Trừ dì Thôi ra thì còn có một ít công nhân viên hảo tâm đến giúp dì chăm sóc những chú chó hoang. Nhờ vậy cũng giảm đi phần lớn áp lực và trách nhiệm của Trương Tiểu Lệ.
Có thể nói trong những chuyện phát sinh trong ba ngày qua, chuyện này lại càng đáng mừng hơn chuyện kia. Tối hôm đó, Trương Tiểu Lệ đề nghị mọi người cùng nhau ra ngoài ăn nhân dịp chúc mừng những chuyện tốt đã xảy ra trong ba ngày ấy. Ba người Hoàng Tử Hiên đều không hề có ý kiến, vì vậy sau khi hết bận, mỗi người đều chạy đến địa điểm đã hẹn với nhau từ trước.
Hoàng Tử Hiên đến tập đoàn Thịnh Thế trước để đón Lê Mỹ Gia, Lê Mỹ Gia bàn giao lại công việc cho Yến Thiên Hành rồi cũng rời đi. Trên đường đi, điện thoại của Hoàng Tử Hiên bỗng reo vang, anh đang lái xe nên không tiện nghe, bảo Lê Mỹ Gia nghe điện giúp anh.
Lê Mỹ Gia đặt tập tài liệu đang xem xuống rồi cầm lấy điện thoại lên, trông thấy tên của người gọi đến là ‘Bạch Phi Nhi’, cái tên này chính là của một cô gái, cô trợn mắt nhìn Hoàng Tử Hiên, sau đó mới nghe điện thoại.
“Cha Hoàng Tử Hiên, có phải cha không thương Noãn Noãn nữa không, đã mấy ngày rồi mà chẳng thấy cha đến thăm Noãn Noãn gì cả.” Điện thoại vừa được kết nối thì một giọng nói non nớt đã truyền tới.
Nghe xong, Lê Mỹ Gia hơi sửng sốt một chút nên nói theo bản năng: “Con gọi nhầm số rồi.” Nói xong mới kịp phản ứng, người ta đã gọi là cha Hoàng Tử Hiên thì chắc chắn sẽ không sai, chẳng qua Hoàng Tử Hiên có con gái từ khi nào thế?
“Cô là ai vậy? Con đang tìm cha Hoàng Tử Hiên, cô mau đưa điện thoại cho cha Hoàng Tử Hiên của con đi.” Noãn Noãn nghe có giọng phụ nữ thì cảnh giác hỏi.
Lê Mỹ Gia lập tức liếc Hoàng Tử Hiên một cái, ý tứ rất rõ ràng, cô muốn anh giải thích xem cô bé này là như thế nào.