Cuộc trò chuyện vừa ngừng lại, chiếc xe cũng bắt đầu ra khỏi đường cao tốc. Vừa ra khỏi đường cao tốc, trong chốc lát, xe đã tiến vào thị trấn. Dưới sự chỉ đường của Trương Tiểu Lệ, Hoàng Tử Hiên lái xe đi thẳng đến núi Quả Phụ. Chỉ chưa đến mười phút sau, họ đã đến chân núi.
Có lẽ do tiếng xấu đồn xa của núi Quả Phụ nên chân núi vô cùng hoang vu và buồn tẻ và thậm chí không có nổi con đường đi đàng hoàng. Hoàng Tử Hiên thản nhiên đậu xe trên một bãi đất trống, hai người họ xuống xe rồi leo lên núi.
“Trước đây cô từng tới đây rồi, giờ còn nhớ đường không?” Hoàng Tử Hiên vừa leo núi vừa hỏi.
Trương Tiểu Lệ lắc đầu: “Lúc đó có cảnh sát địa phương dẫn tôi đi. Khi đó, trời vào xuân, cây cỏ hoa lá đều vừa mới đâm chồi, còn bây giờ khắp nơi đều là cỏ dại, nên tôi cũng không nhớ được gì nữa.”
Hoàng Tử Hiên vốn không hy vọng cô ta sẽ nhớ ra, nên nghe vậy anh cũng không thất vọng, anh chỉ ậm ừ rồi duỗi tay ra, nói: “Đưa tay cho tôi, tôi sẽ dẫn cô đi.”
“Tôi… Tôi tự đi được mà.” Trương Tiểu Lệ đáp lại với gương mặt xinh đẹp đang đỏ lên.
“Trên núi này có thể có rất nhiều loài côn trùng mang chất độc cực mạnh trong người, để tôi dẫn cô đi sẽ an toàn hơn.” Không đợi Trương Tiểu Lệ đồng ý, Hoàng Tử Hiên cứ thế nắm lấy tay cô ta rồi đi thẳng về phía trước.
Trương Tiểu Lệ rút tay lại mấy lần nhưng đều không được, cuối cùng đành phải để anh nắm tay cô ta. Hai gò má đỏ ửng lên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng khiến cô ta choáng váng.
Cỏ dại trên núi mọc um tùm đến nỗi không thể nhìn thấy đường đi ở dưới chân. Để tránh giẫm phải các loại rắn, côn trùng, chuột hay kiến, Hoàng Tử Hiên đành đi thật cẩn thận. Anh vừa dùng dao găm ra để mở đường đi, vừa chú ý con đường ngay dưới chân mình.
“Anh đang tìm loại thuốc gì thế? Trông nó như thế nào? Nói tôi nghe đi, cả hai cùng tìm sẽ nhanh hơn tìm một mình đó.” Thấy Hoàng Tử Hiên hay nhìn xuống mặt đất như đang tìm gì đó, Trương Tiểu Lệ bèn chủ động hỏi anh.
“Tôi cũng không rõ liệu trên ngọn núi này có loại thuốc đó không nên thực ra tôi đang thử xem vận may của tôi tới đâu thôi. Vả lại, thứ đó thường sẽ không bò trên mặt đất, nhưng nếu có, chắc chắn nó sẽ để lại dấu vết. Hiện tôi đang cố gắng tìm xem liệu thứ đó có thể lại bất kì dấu tích nào không. Dấu tích nó để lại rất đặc biệt, có nói cô cũng không biết đâu.” Hoàng Tử Hiên đáp lại.
Nghe anh nói vậy, Trương Tiểu Lệ ngẩn người ra rồi hỏi lại: “Thứ đó là gì thế? Nói cho tôi nghe đi.”
“Nhện góa phụ đen.” Hoàng Tử Hiên trả lời: “Là một loài nhện độc có tên là góa phụ đen.”
“Nhện góa phụ đen?” Đây là lần đầu tiên Trương Tiểu Lệ nghe nói đến loài nhện này. Cô ta tò mò, hỏi lại: “Nó có màu đen phải không? Trông như thế nào? Tại sao lại gọi nó là góa phụ đen?”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói: “Hầu như toàn thân nó có màu đen, nhưng hoa văn trên thân nó có màu sắc khác. Trông nó giống con nhện bình thường, nhưng kích cỡ lớn hơn một chút, tầm khoảng từ hai đến ba phân. Nọc độc của nhện góa phụ đen rất mạnh, nếu không được chữa trị kịp thời, chất độc cực mạnh của nó sẽ khiến người trúng phải tử vong.”
“Nó mạnh vậy sao? Có phải vì mang tiếng xấu như núi Quả Phụ nên nó được gọi là nhện góa phụ đen?” Trương Tiểu Lệ ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, nguồn gốc của nhện góa phụ đen mạnh hơn núi Quả Phụ rất nhiều.” Hoàng Tử Hiên cười rồi giải thích: “Nói chung, góa phụ đen cái thường to hơn góa phụ đen đực. Mỗi khi nhện góa phụ đen cái giao phối với góa phụ đen đực xong, con cái đều sẽ ăn luôn nhện góa phụ đen đực nên chúng mới được gọi là nhện góa phụ đen “.
“A!” Trương Tiểu Lệ há hốc mồm: “Sao lại có những con nhện ác độc đến thế? Đáng sợ quá, đến cả chồng mình mà nó cũng ăn được.”
“Chúng chẳng có cái khái niệm vợ chồng đâu, giao phối chỉ là hành vi sinh ra đã có của chúng mà thôi. Cũng có người nói rằng nhện góa phụ đen cái ăn con đực ngay sau khi giao phối xong sẽ khiến nhện con vừa nở từ trứng ra khỏe mạnh hơn.” Hoàng Tử Hiên nói.
Trương Tiểu Lệ cau mày nói: “Cho dù là vì lý do gì, đó cũng là hành động khiến ai nghe thấy cũng phải tức lộn ruột.”
Hoàng Tử Hiên cười rồi nói: “Thế giới này rộng lớn đến vậy mà, nên mọi chuyện dù kỳ lạ đến đâu vẫn sẽ luôn xảy ra.” Nói xong, anh lại tiếp tục cúi đầu tìm kiếm dấu vết của nhện góa phụ đen.
“Chỉ cần tìm như thế anh sẽ nhìn ra có dấu vết của nhện goá phụ đen hay không sao?” Trương Tiểu Lệ tò mò hỏi lại.
“Ừm. Mạng nhện do góa phụ đen tạo ra thường lớn hơn của nhện bình thường một chút, phần giữa lõm xuống trông giống cái phễu. Nếu trong đám cỏ dại này có mạng nhện do góa phụ đen tạo ra, vậy chắc chắn nhện góa phụ đen đang sinh sống trên núi Quả Phụ.” Hoàng Tử Hiên nói.
Nghe vậy, hai mắt của Trương Tiểu Lệ sáng lên: “Hoàng Tử Hiên, anh thông minh thật đấy.”
Hoàng Tử Hiên thở dài rồi nói: “Cũng khó cho cô thật, vì cái IQ đó nên đến giờ cô mới thấy tôi thông minh.”
“Lại tự luyến.” Trương Tiểu Lệ liếc nhìn anh.
“Hầy, có đâu, rõ ràng tôi đang bảo cô là đồ ngốc mà.” Hoàng Tử Hiên bó tay với Trương Tiểu Lệ, anh nói rõ ràng đến thế mà cô ta vẫn không hiểu rõ sao.
“Đồ đểu!” Trương Tiểu Lệ dơ chân đá anh.
Hoàng Tử Hiên mau chóng nhảy lên để né cú đá của cô, nhân cơ hội này, Trương Tiểu Lệ rút tay ra rồi nói: “Không cần anh dẫn tôi đi, không lẽ đôi mắt tinh tường với thị lực mười trên mười của tôi không thể tự nhận ra nguy hiểm đang ở đâu sao?”
“Cũng khó nói lắm, sao tôi biết được liệu thị lực của cô có như trí thông minh của cô không hay chúng được đặt lên mặt chỉ để trang trí.” Vừa dứt lời, Hoàng Tử Hiên ba chân bốn cẳng chạy về phía trước.
“Cái tên khốn kia, anh đứng lại cho tôi!” Trương Tiểu Lệ tức giận đuổi theo. Hai người họ chạy nối đuôi nhau trong đám cỏ dại, chỉ trong nháy mắt họ đã chạy rất xa.
Sau một hồi truy đuổi, Trương Tiểu Lệ không thèm đuổi theo nữa, cô ta đi chậm lại và bắt đầu quan sát xem ở nơi cô ta vừa đi qua có mạng nhện như Hoàng Tử Hiên nói hay không.
Trên đường leo đến lưng chừng núi, hai người họ không tìm thấy mạng nhện nào do góa phụ đen tạo ra. Trương Tiểu Lệ không khỏi thất vọng, cô ta hỏi anh với tâm trạng ủ rũ: “Nếu không tìm được nhện góa phụ đen về làm thuốc, thì sẽ không giải được độc sao?”
“Không phải, chỉ là sẽ phải vất vả thêm một chút.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu rồi dửng dưng đáp lại. Anh chỉ đang thử vận may của mình, đương nhiên nếu tìm được nhện góa phụ đen về làm thuốc thì càng tốt, dù sao cũng sẽ đỡ vất vả hơn. Nếu không tìm được thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc giải độc của anh.
Nghe vậy, Trương Tiểu Lệ cũng an tâm hơn rồi gật đầu và tiếp tục tìm kiếm. Nhưng cô ta cũng bán tín bán nghi, việc không tìm thấy có thật là không ảnh hưởng đến việc giải độc của Hoàng Tử Hiên không.
Tìm kiếm kỹ càng còn chưa thấy chứ nói gì đến việc chần chừ rồi tìm kiếm nửa vời. Càng tìm, Trương Tiểu Lệ càng trở nên mất kiên nhẫn và dần dần cô ta không còn lo lắng về điều đó nữa. Cô ta ngó qua ngó lại một lượt mà hoàn toàn không để ý xem dưới chân mình có nguy hiểm gì không.
Ngay khi Trương Tiểu Lệ vừa lơ là cảnh giác, một con rắn nhỏ màu đỏ với thân hình mảnh khảnh lặng lẽ bò về phía cô ta. Con rắn nhỏ này dài không quá sải tay trẻ con, bề ngang cũng chỉ cỡ ngón trỏ của người lớn, toàn thân nó đỏ rực như lửa, chỉ có đôi mắt của nó có màu đen kịt làm lộ ra ánh mắt lạnh lẽo khủng khiếp.
Xì xì… Con rắn nhỏ màu đỏ lướt qua đám cỏ dại một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng đến nỗi âm thanh do nó tạo ra rất nhỏ, nhỏ đến khó có thể nghe thấy được.
Trương Tiểu Lệ có thể sơ ý không nghe được âm thanh nhỏ bé đó, nhưng lỗ tai của Hoàng Tử Hiên vừa cử động, một tín hiệu cảnh báo có nguy hiểm hiện lên trong lòng anh. Kinh nghiệm phong phú khiến anh lập tức đoán ra nguy hiểm ấy đến từ phía của Trương Tiểu Lệ.
Ngay khi phán đoán đấy vừa xuất hiện trong đầu, Hoàng Tử Hiên vươn tay túm lấy cánh tay của Trương Tiểu Lệ rồi kéo cô ta vào lòng, đồng thời xoay người che chắn cho cô ta.
Vù! Con rắn nhỏ màu đỏ nhanh như chớp, Hoàng Tử Hiên chưa kịp vươn tay ra để cản lại, con rắn ấy liền há mồm và cắn vào đùi Hoàng Tử Hiên.
Xì xì…
Cơn đau thấu tận tâm can khiến Hoàng Tử Hiên thở hổn hển. Hoàng Tử Hiên trở tay rồi nhắm thẳng vào vị trí tim của con rắn nhỏ đó. Nội lực trong anh xông ra rồi bắn chết nó chỉ trong một phát bắn.
Lạch cạch! Con rắn nhỏ màu đỏ bị bắn chết trong tích tắc, trên bãi cỏ, xác của nó mềm nhũn.
Một loạt tình huống bất ngờ chỉ xảy ra trong tíc tắc. Khi Trương Tiểu Lệ thấy xác của một con rắn rơi xuống dưới chân mình, tim của Hoàng Tử Hiên đập mạnh một nhịp rồi anh ngã xuống đất.
“Hoàng Tử Hiên!” Trương Tiểu Lệ giật mình rồi mau chóng ngồi xổm xuống đỡ anh.
“Con rắn này… có độc!” Hoàng Tử Hiên chỉ kịp nói thêm vài từ rồi ngất đi.
Thấy Hoàng Tử Hiên mê man, mặt của Trương Tiểu Lệ tái nhợt vì sợ hãi: “Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên! Anh đừng hù tôi, đừng ngất mà, mau tỉnh lại rồi nói cho tôi biết cách để cứu anh đi!”
Cô ta vừa nói vừa lắc mạnh Hoàng Tử Hiên, nhưng anh đã hôn mê nên hoàn toàn không nghe thấy Trương Tiểu Lệ.
Thấy Hoàng Tử Hiên không tỉnh lại, trong lòng Trương Tiểu Lệ rất lo lắng, cô ta chẳng kịp nghĩ gì mà cứ thế cởi dây lưng của Hoàng Tử Hiên rồi kéo quần của anh lên đến đầu gối. Vết cắn của con rắn nhỏ màu đỏ đó nằm ở mặt trong của bắp đùi, rất gần cái đó của anh.
Thấy vậy, trong đầu Trương Tiểu Lệ nhớ lại khung cảnh buổi sáng của hôm trước. Vừa nghĩ đến cảnh nhìn thấy cái đó của Hoàng Tử Hiên, mặt cô ta bỗng đỏ bừng.
“Trương Tiểu Lệ, đến lúc này mà mày còn nghĩ đến chuyện đó sao?” Thấy bản thân vừa nghĩ quá xa, Trương Tiểu Lệ nhanh chóng tự nhéo mình. Sau khi định thần lại, cô ta nghiến răng nghiến lợi rồi nghĩ rằng vì cứu mình nên Hoàng Tử Hiên mới bị rắn cắn, mới ra nông nỗi này. Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Lệ không chần chừ nữa, cô ta cúi người xuống, áp môi lên vết thương rồi dùng lực để hút máu từ bên trong ra.