Mẹ con Nghiêm Thái Dung nghe thấy lời này của Lê Mỹ Gia thì suýt chút nữa ngất xỉu vì tức. Không có ai hiểu rõ hơn so với bọn họ, những tấm hình này hoàn toàn không phân biệt được thật giả, nếu không lần trước sao bà ta lại chịu để Lê Mỹ Gia uy hiếp. Nhưng Lê Mỹ Gia rõ ràng biết không có kết quả vẫn cố ý nói như vậy, rõ ràng là muốn giả vờ hiếu thảo ở trước mặt Hoàng Hùng Vỹ, giành được sự khen ngợi của Hoàng Hùng Vỹ.
Nếu không phải là lo ngại uy nghiêm của Hoàng Hùng Vỹ, hai người bọn họ đã sớm tức miệng mắng to. Bây giờ chỉ có thể thầm mắng Lê Mỹ Gia là con điếm thối, con tiện nhân trong lòng cho bõ tức.
“Ý của con là cảm thấy việc này do người khác hãm hại?” Hoàng Hùng Vỹ nghe thế thì nhướng mày, suy tư một lát rồi lại hỏi: “Ai muốn hãm hại Thái Dung? Gần đây bà đắc tội với ai hả?”
Câu cuối cùng hiển nhiên là hỏi Nghiêm Thái Dung.
Nghiêm Thái Dung vội vàng lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lê Mỹ Gia, ngoại trừ Lê Mỹ Gia, bà ta chẳng đắc tội với ai cả.
“Đối phương không phải muốn hãm hại mẹ kế, đối tượng của họ là tập đoàn Thịnh Thế ạ.” Lê Mỹ Gia nhắc nhở.
Vẻ mặt Hoàng Hùng Vỹ trầm xuống, đầu óc hỗn loạn như bị một lời nói của Lê Mỹ Gia khai sáng. Đúng vậy, giả thiết này của Lê Mỹ Gia rất có khả năng. Nghiêm Thái Dung là phu nhân chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế, bà ta có bê bối thì tập đoàn Thịnh Thế đứng mũi chịu sào sẽ chịu ảnh hưởng. Chẳng phải hôm nay sau khi ảnh chụp bị tung ra ngoài thì cổ phiếu tập đoàn đã tụt đến giới hạn đấy sao?
“Nếu giả thiết của con đúng, vậy con cảm thấy là ai muốn nhằm vào tập đoàn Thịnh Thế?” Tuy Hoàng Hùng Vỹ thừa nhận có khả năng là giả thiết này nhưng cũng không có nghĩa là ông tin tưởng Nghiêm Thái Dung trong sạch, dù sao những tấm hình kia thật sự quá chân thực. Tựa như một cây kim đâm vào đáy lòng của ông, không phải ai đó nói hai ba câu là có thể nhổ ra.
“Thương hội Hoa Thương ạ.” Lê Mỹ Gia không chút nghĩ ngợi đáp.
“Cái gì? Nhà họ Tôn! Không thể nào, nhà họ Tôn tuyệt đối sẽ không đối phó với Thịnh Thế đâu.” Nghe thấy cái tên Thương hội Hoa Thương, Hoàng Hùng Vỹ không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận ngay.
“Ba, không có gì là không thể. Trước kia Tôn Nhất Hoa theo đuổi con, sau khi bị con từ chối đã ghi hận trong lòng. Cộng thêm có một lần anh ta sai bảo vệ dạy dỗ Hoàng Tử Hiên, kết quả lại bị Hoàng Tử Hiên dạy dỗ ngược một trận trước mặt mọi người, còn khiến Tôn Nhất Hoa cực kì mất mặt. Căn cứ vào hai điểm này, hiềm nghi của Tôn Nhất Hoa cực kì lớn.” Lê Mỹ Gia suy đoán, có tình lý có chứng cứ.
Một mũi tên trúng ba con chim!
Mắt Hoàng Tử Hiên bỗng trợn to, kinh ngạc liếc mắt nhìn Lê Mỹ Gia. Nếu không phải là tình cảnh không phù hợp thì anh đã không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi sự thông minh của Lê Mỹ Gia rồi.
Chiêu này quá đặc sắc. Tung ảnh chụp của Nghiêm Thái Dung ra ngoài, tác dụng thứ nhất là dời sự chú ý tin tức mặt trái của mình do công nhân làm loạn lúc sáng sớm. Thứ hai là ly gián tình cảm vợ chồng giữa Hoàng Hùng Vỹ và Nghiêm Thái Dung, khiến Nghiêm Thái Dung bị đánh sống dở chết dở. Thứ ba càng lợi hại hơn, gián tiếp vu oan giá họa kẻ đầu sỏ gây nên là Tôn Nhất Hoa. Một khi Lê Mỹ Gia lấy ra chút chứng cứ nhỏ nhoi, chứng minh việc ngấm ngầm hại người có liên quan tới Tôn Nhất Hoa, vậy thì dù Hoàng Hùng Vỹ có ngốc cũng sẽ không làm mối cho Lê Mỹ Gia nữa, thế thì chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.
Quả thực có thể nói là một nước cờ tuyệt diệu vô cùng!
“Mày nói bậy, Tôn Nhất Hoa theo đuổi mày không có kết quả, nên đối phó mày trước chứ không phải trực tiếp đối phó tập đoàn Thịnh Thế. Cậu ta không phải kẻ ngu, vì tư tình nhi nữ mà đắc tội toàn bộ tập đoàn Thịnh Thế!” Đương nhiên Nghiêm Thái Dung sẽ không để Lê Mỹ Gia thực hiện được, một khi cô thành công gây xích mích quan hệ giữa Hoàng Hùng Vỹ và nhà họ Tôn, như vậy nước cờ trước đó của mình uổng công rồi.
Đối mặt với sự ngăn cản của Nghiêm Thái Dung, Lê Mỹ Gia nói với vẻ mặt thản nhiên: “Mẹ kế, mẹ đã quên chuyện công nhân gây chuyện lúc sáng sớm rồi ư? Cảnh sát đã thẩm tra một vài công nhân trong đó, họ đã thẳng thắn thừa nhận đúng như sự thực là bị người khác giật dây mới đến cửa tập đoàn làm loạn.”
“Hả?” Tất nhiên Hoàng Hùng Vỹ cũng biết chuyện buổi sáng, chỉ là ông cảm thấy không phải chuyện gì to tát nên không để trong lòng, lúc này lại nghe Lê Mỹ Gia nhắc tới, mới hỏi: “Công nhân nói là ai sai khiến?”
"Ba, sao ba lại hồ đồ thế? Nếu như người của nhà họ Tôn trực tiếp đứng ra giật dây công nhân thì không phải là tự tìm phiền phức ư? Khẳng định họ sẽ chỉ phái người đi làm việc này, công nhân nói người tiếp xúc với họ là đàn ông, còn hứa hẹn sau đó sẽ cho mỗi người bọn họ một nghìn tệ.” Lê Mỹ Gia nhắc nhở.
Hoàng Hùng Vỹ nghe vậy thì tỏ vẻ mặt bừng tỉnh.
“Hừ, những thứ này chẳng qua chỉ là suy đoán của chị, chị không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh là nhà họ Tôn sai khiến cả.” Lê Long Phi sốt ruột nói.
“Nếu không phải nhà họ Tôn, vậy còn có thể có người nào khác ư? Từ trước đến nay nhân duyên của Thịnh Thế chúng ta ở trong giới thương nhân rất tốt, căn cứ theo nguyên tắc có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người công kích Thịnh Thế đấy.” Lê Mỹ Gia nhìn mẹ con bọn họ với vẻ hàm ý, dừng lại cười một tiếng rồi nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy chắc chắn việc trấn an công nhân mà cậu làm không tệ. Nếu như không có ai giật dây thì chắc chắn những công nhân kia sẽ không gây chuyện, đúng không?”
Từng chữ đâm thẳng vào tim gan!
Hoàng Tử Hiên chỉ thấy sau khi Lê Mỹ Gia nói xong câu tiếp theo, sắc mặt hai mẹ con Nghiêm Thái Dung đều khẽ biến. Lê Long Phi muốn phản bác gì đó lại bị Nghiêm Thái Dung kịp thời kéo lại. Đã nói đến mức này rồi, ngay trước Hoàng Hùng Vỹ, đương nhiên phải nhận công lao trong miệng Lê Mỹ Gia này, nếu không để Hoàng Hùng Vỹ nổi lên lòng nghi ngờ thì rất dễ dàng tìm hiểu nguồn gốc, tra đến mẹ con bọn họ.
“Con nói không phải không có lý, họ vốn trông mong công nhân làm loạn khiến xã hội khiển trách tập đoàn Thịnh Thế, không ngờ lại bị Lê Mỹ Gia phá bỏ tài tình, tuy trên mạng có ác ý công kích nhưng cũng không ảnh hưởng đến Thịnh Thế. Tiếp đó họ lại đưa ra trò phía sau đã chuẩn bị này, quả thật đã gây ra hiệu quả rất lớn.” Hoàng Hùng Vỹ càng nghĩ càng thấy Lê Mỹ Gia phân tích vô cùng có lý.
“Hùng Vỹ, ông phải tin tưởng tôi, tôi thật sự chưa từng làm chuyện có lỗi với ông.” Nghiêm Thái Dung thấy tình thế đã đi theo kế hoạch của Lê Mỹ Gia thì không còn trông mong Hoàng Hùng Vỹ sẽ tin tưởng việc này là do Lê Mỹ Gia làm ra nữa, dứt khoát bò lên theo, nhân cơ hội tẩy trắng cho mình.
“Có làm hay không, còn phải chờ Mỹ Gia điều tra sự việc rõ ràng hẵng nói tiếp!” Hoàng Hùng Vỹ vẫn có lòng nghi ngờ đối với chuyện ảnh chụp, trầm giọng hừ một tiếng.
Sau đó Nghiêm Thái Dung không dám kêu oan nữa.
“Mẹ kế, mẹ yên lòng, con chắc chắn sẽ rửa sạch nỗi oan cho mẹ, con tin tưởng me sẽ không làm chuyện bất luân cỡ này. Tuy là bình thường con hay có ý kiến không hợp với mẹ, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, điểm này con tự hiểu rõ.” Lê Mỹ Gia mỉm cười với Nghiêm Thái Dung, nói với giọng của một cô con gái ngoan ngoãn.
Hoàng Hùng Vỹ nghe thấy Lê Mỹ Gia có thể nói như thế thì trong lòng cảm thấy an ủi. Ban đầu ông tưởng là Lê Mỹ Gia sẽ nhân cơ hội làm cho việc này lớn hơn nữa, như vậy mới có thể đuổi Nghiêm Thái Dung ra khỏi nhà họ Lê, thậm chí đuổi ra khỏi tập đoàn Thịnh Thế. Nhưng không ngờ Lê Mỹ Gia như vậy phân rõ phải trái như thế, chẳng những không đổ thêm dầu vào lửa mà còn tích cực chủ động bảo vệ Nghiêm Thái Dung.
“Trước khi sự việc chưa được điều tra rõ, chúng ta đều không tiện xuất hiện trước mặt truyền thông, việc này khổ cho con rồi.” Hoàng Hùng Vỹ vui mừng vỗ cánh tay Lê Mỹ Gia nói.
Lê Mỹ Gia gật đầu đáp: “Chia sẻ nỗi lo với cha mẹ là việc con gái nên làm. Hóa giải tai nạn vì tập đoàn là chứ trách của người quản lý, con gái không cảm thấy khổ cực. Nhưng ngược lại là ba ấy, đừng giận dữ như vậy nữa. Tôi gọi bác sĩ tới nhà một chuyến, xử lí vết thương cho mẹ kế và Long Phi rồi lại xem cho cha, kiểm tra tim và huyết áp xem thế nào.”
“Cuối cùng con gái mới là con gái rượu của ba, vậy chuyện này ba sẽ giao cho con.” Hoàng Hùng Vỹ nghe con gái quan tâm mình như vậy, cuối cùng cũng cười.
Lê Mỹ Gia cười lại một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, bảo bác sĩ dẫn y tá cùng tới. Sắp xếp bác sĩ tới nhà xong, Lê Mỹ Gia lại gọi người làm vào, đưa Hoàng Hùng Vỹ cùng với Nghiêm Thái Dung và Lê Long Phi chồng chất vết thương trở về phòng.
Trước khi biết rõ ràng chân tướng mọi chuyện, tất nhiên Hoàng Hùng Vỹ không chịu ở cùng một phòng với Nghiêm Thái Dung, bèn đuổi Nghiêm Thái Dung đến phòng khách. Bản thân ông thì tự giam mình ở trong phòng, không muốn để ý đến ai nữa.