"A Nguyệt, bên kia hình như có đánh nhau, có vẻ sắp bắt đầu rồi."
Bên ngoài đấu trường số 11, hai cô gái trẻ đang đi cùng nhau trên con đường nhỏ ngoài đấu trường.
Qua tấm lưới cách ly, cả hai bất ngờ bị thu hút bởi động tĩnh triệu hồi thú cưng bên trong.
Họ vô thức nhìn sang, rồi vừa lúc nhìn thấy con Thú Giáp Băng và Thực Thiết Thú vừa mới xuất hiện trên đấu trường.
"Người kia... là Trần Khải à?"
Cô gái được bạn bè gọi là A Nguyệt rất ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của nam sinh mặc đồng phục cùng thú cưng của cậu ta.
"Cậu có biết là ai không? Ồ... hình như có người mặc đồng phục học sinh trường cậu đấy."
"À, người đó là bạn học của mình, rất lợi hại. . ."
"Cậu và cậu ấy ai lợi hại hơn?"
"Mình không so được, toàn khối cũng không có ai giỏi như cậu ấy..." Trang Nguyệt lập tức nói: "Thú Giáp Băng của cậu ấy đã đạt tới cấp 6, hơn nữa kỹ năng chủng tộc Băng Liệt Trảo cùng Áo Giáp Băng đều đã vô cùng thuần thục."
"Ồ, không nhìn ra được cậu ấy còn là học sinh ưu tú đấy. Cậu biết đối thủ của cậu ấy không ? Thú cưng là Thực Thiệt Thú, rất giống cậu."
"Không biết, nhưng dựa vào kinh nghiệm nuôi dưỡng Thực Thiết Thú của mình, cấp bậc trưởng thành của Thực Thiết Thú kia hẳn là thấp hơn cấp 6... Đoán chừng sẽ thua."
"Trừ khi nó nắm giữ Cứng Rắn cấp thuần thục, nếu không sẽ rất khó phá vỡ Áo Giáp Băng. Hơn nữa, Thực Thiết Thú là một loài thú lười biếng điển hình... Đối với Thực Thiết Thú cấp bậc trưởng thành này, hầu hết các kỹ năng Cứng Rắn đều là sơ cấp."
Trang Nguyệt tràn đầy cảm xúc, bất đắc dĩ thở dài. Chỉ có khế ước với Thực Thiết Thú mới có thể hiểu được huấn luyện Thực Thiết Thú đau đớn như thế nào.
Nếu được chọn lại, cô sẽ không bao giờ chọn Thực Thiết Thú vì nó dễ thương nữa, loài thú này quá lười biếng! ! !
Bản thân Trần Khải cũng có nhận định giống như hai người qua đường này.
Nói chung, có rất ít Thực Thiết Thú ở cấp bậc trưởng thành có thể rèn luyện năng lực Cứng Rắn của mình đến cấp thuần thục. Ít nhất là trong số bạn học của cậu ta chưa có người nào.
Ngay cả khi đạt đến cấp thuần thục cũng chưa chắc đã đấu lại Thú Giáp Băng. Dù sao thì hai kỹ năng chủng tộc của Thú Giáp Băng của cậu cũng đã được luyện đến cấp thuần thục!
Tuy rằng, tố chất tổng thể của Thực Thiết Thú trưởng thành cao hơn Thú Băng Giáp trưởng thành, nhưng đó là sau khi trưởng thành. Con Thực Thiết Thú này rõ ràng vẫn là một con non!
"Thú Giáp Băng, Băng Liệt Trảo!"
Ngự thú sư cùng thú cưng khế ước có thể giao tiếp ý niệm với nhau, tương tự như thần giao cách cảm. Ngay khi trận chiến bắt đầu, Trần Khải đã ra lệnh cho Thú Giáp Băng chủ động tấn công.
Bá! ! !
Thú Giáp Băng đột nhiên bạo phát. Thân thể băng lam lao thẳng về phía Mười Một, đồng thời móng vuốt của chi trước tràn ngập băng sương. Hơi lạnh đọng lại, những nơi nó giẫm phải đều bị đóng băng bởi một tầng sương giá.
Rất nhanh, nó bật dậy, vung móng vuốt băng sắc nhọn trong không trung về phía Thực Thiệt Thú với khí thế vô cùng dũng mãnh.
"Bộc phát không tệ, tu luyện rất tốt. Không hổ là học sinh của trường trọng điểm."
Trọng tài Bạch Thạch nhận thấy con Thú Giáp Băng này có sức mạnh không tầm thường.
"Cứng Rắn."
Bên kia, Thời Vũ đã ra lệnh.
Tuy rằng Cứng Rắn đạt cấp tinh thông khẳng định không yếu, nhưng dù sao cũng là trận chiến đầu tiên, bọn hắn không hề có kinh nghiệm thực chiến. Đối với Thời Vũ và Mười Một, nói nắm chắc cơ hội thắng trong tay là nói dối.
Cơ thể cứng rắn có thể chống lại đòn tấn công của đối thủ không?
Đòn tấn công Cứng Rắn có thể xuyên thủng Áo Giáp Băng của đối phương không?
Thời Vũ cùng Mười Một tạm thời đều không yên lòng. Bọn họ đến đây cũng để kiểm tra sức mạnh của mình trong trận thực chiến lần này.
Không thể không nói, huấn luyện rơi xuống là một phương pháp huấn luyện tốt.
Ngoại trừ cú va chạm cuối cùng, quá trình rơi xuống cũng là một lần tôi luyện nội tâm cho Mười Một.
Dù sao cũng biết trước sẽ chịu chấn động rất mạnh nhưng vẫn có dũng khí nhảy xuống và vận dụng năng lực trên không trung một cách nhuần nhuyễn, không tạo thành ý chí kiên định cũng khó.
Vì vậy, đối mặt với móng vuốt của Thú Giáp Băng, tâm lý của Mười Một tốt đến kinh ngạc. Núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt, nó cũng không đổi sắc, lập tức ổn định và rất nhanh chóng phát động Cứng Rắn!
Tốc độ phóng Cứng Rắn cấp tinh thông cực nhanh, gần như trong nháy mắt, ánh sáng kim loại đã tràn ngập toàn thân!
Phần lông đen có kết cấu kim loại đen đậm, phần lông trắng cứng lại như bạc. Mười Một ngao một tiếng, toàn thân được trang bị kim loại sáng bóng ngay lập tức!
Ca! ! !
Giây tiếp theo, Băng Liệt Trảo của Thú Giáp Băng và cơ thể cứng rắn của Mười Một va chạm nhau.
Chỉ trong một giây, tinh thể băng trên chân trước của Thú Giáp Băng bị xé rách, ngay lập tức tan rã như thể gặp phải thứ gì đó vô cùng cứng rắn.
Cùng lúc đó, cơn đau thấu tim truyền từ hai chân trước đến não của Thú Giáp Băng.
"Phản công."
Gần như ngay lập tức, Mười Một nhỏ bé nhìn về phía đối thủ.
Sau khi cảm nhận được sức mạnh tấn công của đối thủ, trong lòng nó chỉ có mờ mịt.
Bởi vì uy lực của đòn tấn công này...có vẻ như còn không mạnh bằng lúc nó luyện tập.
Theo lệnh của Thời Vũ, ánh mắt của Mười Một trở nên lẫm liệt, vẻ mờ mịt biến mất. Sau một tiếng ‘Ngaooo’, nó trực tiếp bảo trì trạng thái Cứng Rắn và huy động cánh tay, toàn lực đập xuống một chưởng!
Sự thay đổi đột ngột này đã hoàn toàn khiến Trần Khải và Thú Giáp Băng bị bất ngờ. Cả hai biến sắc.
Áo Giáp Băng!
Trần Khải truyền đạt ý niệm của mình với vẻ mặt bối rối.
"Xì——" Thú Giáp Băng không phụ kỳ vọng, sử dụng thành công Áo Giáp Băng. Vảy băng màu xanh trên cơ thể nó trở nên trong suốt hơn, hơn nữa còn có khí lạnh trào ra.
Ngoài lớp vảy cứng rắn, năng lượng phun trào còn có thể đóng băng đối thủ tiếp xúc với nó. Đây là tác dụng của Áo Giáp Băng.
Tuy nhiên.
Khi bàn tay gấu của Mười Một chạm vào Thú Giáp Băng, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên. Áo Giáp Băng giống như giấy dán tường, lớp ngoài cùng nhanh chóng sụp đổ như Băng Liệt Trảo tràn ngập băng giá trước đó. Ngay sau đó, băng giá trên người Thực Thiết Thú cũng điên cuồng vỡ vụn dưới tác động cực lớn.
Phanh!
Dưới sức mạnh khổng lồ, gần như trong nháy mắt, Thú Giáp Băng trực tiếp bị Mười Một đánh bay ra ngoài. Nó bay lộn ngược vài mét, sau đó lăn trên mặt đất vài mét. Lúc này tất cả mới dừng lại.
Sau một hồi đối chiến giữa hai bên, mọi người có mặt đều im lặng.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Trần Khải đột nhiên ngừng đập, đôi mắt cậu tối sầm lại.
Với tư cách là ngự thú sư của Thú Giáp Băng, cậu có thể cảm nhận được rằng Thú Giáp Băng đã bị đánh bất tỉnh chỉ bằng một đòn duy nhất!
Cái này… cái này không khoa học!
Thú Giáp Băng hoàn hảo mà cậu nuôi lại bị thua như thế này sao? ? ?
Làm sao có thể! ! !
Lúc này, trái tim của Thời Vũ cũng như ngừng lại.
Bởi vì biểu hiện thực chiến của Cứng Rắn cấp tinh thông có vẻ quá mạnh rồi. Nếu sớm biết như vậy thì cứ chiến đấu bình thường là tốt rồi, không cần dùng bữa tối để kích thích tinh thần chiến đấu của Mười Một như vậy.
Thế này có phải là kết thúc rồi không... Điều này không phù hợp với yêu cầu lực lượng chiến đấu ngang nhau mà hắn muốn. Có vẻ như nếu hắn muốn nghiệm hứng thực lực... hắn phải tìm một đối thủ mạnh hơn.
"Kết, kết thúc?"
Trọng tài Bạch Thạch cũng bối rối. Anh ta dùng sức dụi mắt, sau đó há to miệng.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì... Anh ta nhìn thấy năng lực của bé Thực Thiết Thú cường đại hung hãn, cảm thấy đánh giá ngây thơ lúc đầu của mình có chút chênh lệch. Nhưng mà sức mạnh của Thực Thiết Thú trưởng thành cũng không như thế đi! ! !
Đó là……
“Cứng Rắn cấp tinh thông?” Bạch Thạch cùng Trang Nguyệt, ngự thú sư cũng có Thực Thiết Thú ở bên ngoài lưới cách ly, đều ngạc nhiên hô lên.
Bọn họ đều sững sờ. Không nghĩ tới một con Thực Thiết Thú bé nhỏ, cấp bậc trưởng thành mới cấp 5 lại có thể phát huy ra năng lực đến mức này.
"Cậu bạn học giỏi của cậu thua rồi kìa..."
“Xin lỗi, mình nhận nhầm người, cậu ấy không phải bạn học của mình.” Trang Nguyệt im lặng nói.
Thực Thiết Thú cấp 5 có nắm giữ Cứng Rắn cấp tinh thông là điều thật bất thường.
Tư chất này quá mạnh... Hơn nữa, ngự thú sư đó không phải là ngự thú sư cấp cao che giấu đẳng cấp để huấn luyện thú cưng mới đấy chứ?
Nếu không thì là con ông cháu cha, hoàng thất thế hệ thứ hai, có thực phẩm dinh dưỡng đỉnh cao và phương pháp huấn luyện đặc biệt.
Nhìn biểu hiện của Trần Khải, có thể biết màn trình diễn của Thời Vũ và Mười Một khoa trương như thế nào. Lúc này, Trang Nguyệt chỉ hy vọng bạn cùng lớp của mình, học sinh giỏi nhất trường, có thể chịu được cú sốc này.
Lúc này, Trần Khải như muốn hộc máu, không hiểu tại sao mình lại đến nơi này tìm đối thủ.
Con Thực Thiết Thú này... ngự thú sư này, so với những đối thủ mà cậu đã tiếp xúc thì hoàn toàn không hợp lý.
Thua thì thua, mấu chốt là không phát huy được một chút tác dụng huấn luyện nào, một giây liền thua... Đậu xanh, con Thực Thiết Thú này rốt cuộc được huấn luyện như thế nào vậy.
Điều kỳ quặc nhất là sau khi Trần Khải nhìn về phía Thực Thiết Thú, lúc này, Mười Một không ngờ lại cười lên. Nó nở một nụ cười thân thiện nhưng lại như dao đâm vào trái tim Trần Khải một lần nữa. Cậu hối hận, quả nhiên vẫn là trường học phù hợp với mình hơn. Ngoài xã hội toàn những quái vật gì vậy? Cậu ta cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Mười Một: (O^~^O) khà khà khà, các người đã bao giờ va đập toàn thân vói tấm thép chưa?
Lúc này, Thời Vũ, Trần Khải và những người xung quanh có những cảm xúc khác nhau, nhưng thú hạnh phúc nhất không ai khác chính là Mười Một.
Bởi vì bảo vệ được cơm tối rồi! Bảo vệ bữa tối là một chiến thắng lớn! Còn sung sướng hơn là thắng trận.