"Nơi đó mở ra quyền hạn tiến vào rồi à? Không phải nói loại di tích này có một đống bảo vật sao? Nếu thu được thì tất cả sẽ là của riêng người đó à?"
"Ồ, khó trách họ Lục kia nói không cần thân phận Cục 11 cũng có thể tiến vào. Đó không phải là tặng bảo bối, rõ ràng giống bia đỡ đạn hơn."
"Không biết trong đó có bảo vật hay không, nói không chừng chỉ có hung thú."
Thời Vũ nhanh chóng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Để có được quyền hạn tiến vào còn phải thông qua được Hiệp hội tổ chức lịch luyện thực chiến dã ngoại. Như vậy xem ra, người tham gia nhất định phải có năng lực chiến đấu à?
Nếu không có năng lực chiến đấu thì sẽ như thế nào... Còn cần phải nói sao? Hầu hết sẽ bị nhốt lại trong di tích không thể ra ngoài.
"Có trăm ngàn cạm bẫy nguy hiểm."
Khi Thời Vũ muốn tìm hiểu thêm thông tin về di tích bí cảnh này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng " Ùng ục ục ~".
"Ngao——"
Mười Một cuống quýt, loạng choạng bước tới ý hỏi khi nào thì ăn cơm.
Lúc này, Sâu Bông Xanh cũng nằm xụi lơ trong lồng chim như một con sâu tàn tật. Thật sự đến một sợi tơ cũng không có!
"Hôm nay có một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn, đừng nóng vội, anh sẽ đi chuẩn bị ngay."
Thời Vũ nhìn thời gian, ôi chao, đã muộn như vậy rồi.
Bình thường, khi hắn ngồi thiền, sống một ngày bằng cả một năm, thời gian trôi qua rất chậm. Bây giờ hắn chỉ mới vừa lướt điện thoại một lúc, thế mà trời đã gần tối.
Nếu điện thoại di động có thể tiến hóa thành dạng máy móc có sinh mệnh, đoán chừng nó sẽ thức tỉnh kỹ năng chủng tộc Khống Chế Thời Gian... giống như một cô gái ngốc nghếch.
Không chỉ có Mười Một đói, sau khi nhận ra, Thời Vũ cũng cảm thấy hơi đói nên vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Sau một lúc.
Thân thân, măng, lá, lõi Thiết Trúc của Mười Một.
Bánh rán bắp cải, súp cà chua và trứng của Thời Vũ.
Lá rau xanh của Sâu Bông Xanh.
Một người một thú một sâu mang theo thức ăn của mình và bắt đầu ăn.
Trong khi ăn, Thời Vũ hỏi Mười Một: "Nhóc có hứng thú với trải nghiệm chiến đấu dã ngoại không?"
Lần trước, sau khi từ đấu trường trở về, Thời Vũ đã nảy ra ý tưởng tham gia trải nghiệm chiến đấu dã ngoại.
Đoán chừng đây là thứ duy nhất có thể tiếp cận và gây áp lực cho Mười Một.
Mặc dù trải nghiệm này được cho là một trận chiến thực tế, nhưng sự an toàn của toàn bộ quá trình vẫn được đảm bảo. Dù sao nó được tổ chức bởi Hiệp hội Ngự thú sư với mục đích huấn luyện các ngự thú sư thực tập trong vùng.
Nếu hiện tại Thời Vũ được yêu cầu tiến vào di tích bí cảnh để khám phá, nói thật, hắn vẫn còn hơi rụt rè. Dù sao thì hắn thậm chí còn không biết bản thân phải đối mặt với thứ gì ở trong đó.
Nhưng nếu là trải nghiệm chiến đấu dã ngoại thì có vẻ như không phải là vấn đề gì to tát.
Một là tiếp tục rèn luyện năng lực chiến đấu của hắn cùng Mười Một, hai là nhân cơ hội này xem khảo hạch trải nghiệm cùng di tích bí cảnh có quan hệ như thế nào.
"Ngao!!!"
Mười Một giơ cao hai tay. Chiến! Chiến! Chiến!
Đôi mắt nó sáng lên, tỏ vẻ đương nhiên phải tham gia.
Nếu như cố gắng rèn luyện không phải vì đạt được thành quả thì chẳng phải những nỗ lực rèn luyện đều trở thành vô nghĩa sao.
Con Thú Giáp Băng và đám Chuột Chũi kia căn bản không có năng lực khiến nó phô ra toàn bộ thành quả rèn luyện.
Duy nhất khiến nó có chút áp lực chính là con Phong Ma Sư, nhưng trong lòng Mười Một cũng có chút tự hiểu, biết chính mình nhất định không đánh lại đối thủ.
Phong Ma Sư ít nhất cũng là cấp thống lĩnh, cấp thống lĩnh sẽ tạo ra cảm giác áp bách, đối với một đứa trẻ mới lớn như Mười Một vẫn là rất mạnh.
Trong số đó, cảm giác áp bách do sinh vật cấp quân vương tạo ra thậm chí có thể trực tiếp giết chết sinh vật cấp thấp trong vài giây.
Sau khi cấp bậc trưởng thành của thú cưng đạt đến cấp quân vương, nó có thể tự thức tỉnh kỹ năng Uy Hiếp của mình.
Đây cũng là lý do tại sao kỹ năng Uy Hiếp do Thời Vũ sao chép được gọi là ‘Tư chất vương giả’.
Sớm nắm vững cấp quân vương, tức là ‘Tư chất vương giả’.
"Vậy chúng ta cùng tham gia đi."
Thời Vũ gật đầu, sau đó hắn cũng nhìn con Sâu Bông Xanh trong lồng chim và nói: "Nhóc cũng đi cùng đi."
"Chít chít??"
Sâu Bông Xanh bị gọi tên tỏ vẻ ngơ ngác vô tội.
"Theo như anh biết, ừm, anh tra được trên điện thoại di động về tiêu chí đánh giá và tính điểm trong khảo hạch huấn luyện thực chiến dã ngoại, về cơ bản là xem sinh vật nào bị đánh bại hoặc tài nguyên quý hiếm nào đã được thu thập."
“Đánh nhau đương nhiên sẽ giao cho Mười Một, nhưng đối với những việc như thu thập đồ vật thì giao cho Sâu Bông Xanh có tơ sâu sẽ làm chơi ăn thật.” Thời Vũ mỉm cười.
Giống như thực vật nào đó mọc trên vách núi đá, hắn lười không thèm hái, giao cho Sâu Bông Xanh là dễ dàng nhất. Hoặc tài nguyên được bảo vệ bởi một số nhóm sinh vật, ăn cắp chắc chắn hiệu quả hơn so với chiến đấu.
“Chít chít!” Sâu Bông Xanh đang vùi đầu ăn thì cảm nhận như đây là ‘Bữa tối cuối cùng’ của mình.
...
Ngày hôm sau.
Lục Thanh Y lại đến.
Cô đại diện mang đến cho Thời Vũ giấy xác nhận là thành viên dự bị của Cục 11.
Đồng thời, cô cũng đưa cho Thời Vũ thẻ ngân hàng có 10 triệu mà hắn đang ngày nhớ đêm mong, còn về thư giới thiệu của Võ quán Trúc Thạch thì chẳng là gì so với hai thứ đầu tiên.
"Sử dụng giấy chứng nhận này, cậu sẽ có quyền trực tiếp thăm dò phần lớn di tích, ví dụ như di tích Bình Thành lần này, dùng giấy chứng nhận này có thể trực tiếp tiến vào."
"Trong núi tuyết còn có hài cốt của Rồng Băng... Nhưng tôi khuyên cậu vẫn phải có năng lực chuyên nghiệp hẵng đi thám hiểm núi tuyết, nếu không, cho dù cậu đã mặc quần áo chống rét, nhưng cơ thể của cậu cũng nhất định không chịu nổi nhiệt độ ở đó."
“Có nhân viên bảo vệ không?” Thời Vũ hỏi.
"Cậu có thể xin làm bảo vệ cho di tích Rồng Băng trên núi tuyết, nhưng cậu không thể đi bộ đến đó. Như tôi đã nói trước đó, di tích này khá đặc biệt, vì vậy thật đáng tiếc, cậu không thể." Lục Thanh Y mỉm cười
Mí mắt Thời Vũ giật giật, hắn nói: "Vậy rốt cuộc bên trong di tích này xảy ra chuyện gì, chị nói rõ cho tôi biết đi."
Ông anh tượng đá đã nứt toác còn đang chờ khôi phục chân tướng đây, nhưng nếu quá nguy hiểm, hắn chắc chắn chỉ có thể để lần sau.
"Nói trước cho cậu cũng không sao."
"Không gian di tích bí cảnh ngày xưa vốn là không gian ngự thú của ngự thú sư, điều này cậu biết không?"
Thời Vũ gật đầu.
"Đầu tiên, không gian di tích này rất không ổn định. Theo thí nghiệm, bình thường chỉ có thực tập sinh ngự thú sư mới có thể tiến vào. Nếu ngự thú sư cấp bậc quá cao tiến vào thì không gian ngự thú của ngự thú sư cùng không gian di tích sẽ sinh ra phản ứng bài xích."
"Đương nhiên, chúng ta cũng có thể cưỡng ép khai phá nó, nhưng như vậy sẽ dễ dàng làm cho không gian sụp đổ, mất nhiều hơn được. Dù sao tính mạng bản thân vẫn là quan trọng nhất."
"Tôi đã đoán được từ trước, bằng không Hiệp hội quận Bình Thành sẽ không có kế hoạch cấp quyền cho nhiều ngự thú sư thực tập tiến vào một di tích quan trọng như vậy." Thời Vũ nói.
"Vậy thì, di tích này là một loại di tích khiêu chiến, hẳn là ngự thú sư kia sau này cải tạo thành, mục đích là để huấn luyện thế hệ ngự thú sư mới của bộ tộc mình."
"Sau khi ngự thú sư tiến vào sẽ ngẫu nhiên đi tới một nơi riêng biệt, mọi người không thể gặp nhau. Bên trong mỗi bí cảnh sẽ xuất hiện phân thân của sinh vật các nguyên tố, chỉ có đánh bại bọn chúng mới có thể tiến vào bí cảnh tiếp theo."
"Có chút giống với khiêu chiến theo từng vòng. Hiện tại đã có ngự thú sư từ Binh đoàn Ngự Thú Bình Thành tiến vào thăm dò, nhưng thành tích chiến đấu..." Lục Thanh Y lắc đầu.
Sức mạnh của ngự thú sư thực tập ở Bình Thành vẫn còn quá yếu, cho dù trong di tích này tạm thời không có sinh vật cấp siêu phàm nào cũng không ai có thể vượt qua.
Trở thành một ngự thú sư thực tập ở một số thành phố lớn chắc chắn sẽ có thể khám phá những bí mật của di tích nhanh hơn.
Nhưng di tích này dù sao cũng xuất hiện ở quận Bình Thành, quyền ưu tiên thăm dò tất nhiên thuộc về quận Bình Thành, theo sau mới là các quận khác của thành phố Băng. Cuối cùng, nếu vẫn không thể phá giải được thì sẽ do nhiều thành phố liên thủ khai phá.
“Bên trong có nguy hiểm không?” Thời Vũ hỏi câu hỏi được quan tâm nhất.
"Theo những người đã tiến vào và đi ra tiết lộ, mục đích quan trọng nhất của những sinh vật nguyên tố kia chính là đánh bại đối thủ chứ không phải giết chết, nhưng nếu đối thủ quá yếu vẫn sẽ có nguy hiểm."
"Chờ một chút, tôi sẽ cho cậu địa chỉ URL cùng mã mời, với vốn tài chính 10 triệu hiện tại, cậu có thể dựa vào địa chỉ này mua tài nguyên tu luyện, giá cả còn được chiết khấu."
"Sử dụng hợp lý di tích này cùng 10 triệu, sau đó đi Võ quán Trúc Thạch học tập một thời gian, tôi tin tưởng cậu rất nhanh có thể trở thành một ngự thú sư cấp chuyên nghiệp."
"Tóm lại, trước tiên cậu đừng để ý đến di tích Rồng Băng, mà hãy lấy di tích này làm đối tượng điều tra chính trước."
Thời Vũ nói: "Nghe vẫn còn có chút nguy hiểm ... Thực Thiết Thú của tôi chỉ mới cấp 5, những ngự thú sư chiến đấu thông thạo trong binh đoàn đó đều không đánh lại, tôi có đi cũng vô dụng."
"Nếu muốn điều tra chân tướng lịch sử của thành phố Băng, cũng không nhất định phải tiến vào bí cảnh. Mỗi một bí cảnh độc lập đều để lại chút manh mối, lúc đó thiên phú lắng nghe của cậu hẳn là rất có ích." Lục Thanh Y nói: " Dù sao di tích này cũng do cậu mới xuất hiện, đương nhiên ... năng lực tự bảo vệ bản thân cơ bản phải có."
"Cậu cùng Thực Thiết Thú đi Võ quán Trúc Thạch học hai kỹ năng mới đi. Như vậy hẳn là gần đủ rồi, chỉ có một kỹ năng Cứng Rắn vẫn chưa đầy đủ."
“Được.” Thời Vũ gật đầu.
Tiếp tục phát triển thêm một thời gian nữa đi.
Hắn không định dùng thân phận thành viên Cục 11 trực tiếp tiến vào, dù sao cũng chẳng có ích lợi gì, chỉ nhận thêm sự lo lắng vô nghĩa mà thôi.
Quả nhiên... Cần phải tham gia khảo hạch huấn luyện do Hiệp hội Ngự thú sư tổ chức trước mới yên tâm tiến vào bí cảnh này được.
Tiêu chuẩn để vượt qua bài đánh giá này là có thể sống sót an toàn trong khu di tích.
Nếu như ngay cả tiêu chuẩn đánh giá này cũng không đạt được thì hắn sẽ không tiến vào di tích. Cái mạng nhỏ này mới là quan trọng nhất.
Thời Vũ từ từ lập một kế hoạch cho mình, sau đó rất nhanh, hắn nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Mẹ kiếp, không phải hắn đã thề suốt đời sẽ không chạm vào di tích nữa sao? Cảm giác mong chờ và phấn khích này là sao...