Chớp mắt đã hết 3 tháng thực tập.
Trung tâm nuôi dưỡng thú cưng của thành phố Băng, ở ký túc xá của thực tập sinh, hầu hết mọi người đều đang thu dọn hành lý trong ký túc xá.
Trong khoảng thời gian vừa qua, những thực tập sinh này đã thu được không ít kinh nghiệm. Nhưng hiện tại đã đến lúc phải rời đi, số người mong chờ được rời khỏi đây nhiều hơn là không muốn.
Chẳng hạn như Thời Vũ. Hắn cũng rất chờ mong, bởi vì sau khi kết thúc thời gian thực tập và lấy được chứng chỉ, cuối cùng hắn cũng có thể tự do phát triển rồi!
Trong thời gian thực tập, Thời Vũ thuộc nhóm nhân viên chăm chỉ và cố gắng. Hắn đã hoàn thành công việc của mình rất tốt.
Các thực tập sinh khác lúc rảnh rỗi đều túm năm tụm ba đánh bài giải trí, còn Thời Vũ thì không giống họ.
Hắn tạm thời đóng vai đời trước có tính cách quái gở, về cơ bản thì rất ít giao tiếp với người khác.
Đương nhiên, Thời Vũ cũng không cảm thấy ngột ngạt, hắn cũng lười nói chuyện với các thực tập sinh khác bởi vì hắn có chuyện quan trọng hơn.
So với việc giao lưu với người khác, hắn lại thích tâm sự và nói chuyện phiếm với dã thú để bồi dưỡng tình cảm hơn.
Vừa có thể rèn luyện thiên phú Thần Giao Cách Cảm, vừa có thể tìm được cơ hội học trộm kỹ năng!
Nếu không phải sổ tay kỹ năng giới hạn số lượng thu thập, hắn cảm thấy mình hẳn đã có thể sao chép tận mấy chục kỹ năng rồi.
Thời Vũ phát hiện Thần Giao Cách Cảm phối hợp với sách minh họa kỹ năng có hiệu quả rất tốt.
Nếu sau này gặp phải sinh vật siêu phàm cấp cao, dùng Thần Giao Cách Cảm để bám váy, dùng sổ tay kỹ năng để thu lợi, có vẻ là một tổ hợp không tồi...
Ừm... Tóm lại là ba tháng này, hắn không hề hoang phí.
Sau khi thuận lợi lấy được giấy chứng nhận thực tập, Thời Vũ vui vẻ rời khỏi nơi đó.
Tuy rằng sau này không có nơi nào thuận tiện để cho hắn sao chép kỹ năng, nhưng hắn vẫn rất phấn khích vì cuối cùng cũng có thể tự mình ký khế ước với dã thú và sử dụng sách kỹ năng.
Càng hiểu hơn về thế giới này, hắn lại càng nhận ra rằng, nếu không trở thành một ngự thú sư, hắn sẽ không có tiền đồ ở đây.
Vì mức sống trong tương lai, hắn sẽ đặt mục tiêu nhỏ trước, đó là trở thành ngự thú sư trong vòng một năm.
……
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua những đám mây mỏng, chiếu lên người Thời Vũ.
Sau khi rời khỏi trung tâm nuôi dưỡng dã thú ở thành phố Băng, Thời Vũ đeo ba lô lên, rồi quay đầu lại nhìn nơi này lần cuối.
Theo lý thuyết, nơi này cũng là nơi bán thú cưng non, hơn nữa chủng loại rất đa dạng...
Tuy nhiên, trong thời gian thực tập tại đây, Thời Vũ đã biết rõ thú cưng non ở nơi này quá đắt...
Đương nhiên, đây không phải là vấn đề của trung tâm nuôi dưỡng thú cưng, mà là vấn đề của hắn.
Cho nên, ở vùng nông thôn ngoại thành vẫn tốt hơn.
Mặc dù các loài thú có ít hơn một chút, nhưng ít nhất người dân địa phương còn có chính sách ưu đãi.
Thành phố hiện tại Thời Vũ đang cư trú tên là thành phố Băng, trường học và địa điểm thực tập của hắn đều ở trong thành phố này.
Trong nước, thành phố Băng là một thành phố cấp 2.
Có hơn 100 thành phố cấp 2 giống Thành phố Băng ở trong nước.
Nơi này vẫn có thể coi là một thành phố phát triển, dù sao mấy đô thị có thể áp đảo thành phố Băng cũng chỉ có 9 cái thành phố cấp một.
Nơi nào cũng giống nhau, chỗ nào càng phát triển thì trình độ tiêu thụ lại càng cao, cho nên Thời Vũ tạm thời chỉ có thể đi đến mấy chỗ có cấp độ thấp hơn.
Quê của hắn là một vùng ngoại ô trực thuộc thành phố Băng, được gọi là huyện Bình Thành.
Nơi đó mặc dù là ngoại ô, nhưng trải qua vài lần xây dựng lại, nghề ngự thú ở đây cũng coi như phát triển.
Mặt khác, để hỗ trợ nghề ngự thú ở địa phương, người dân ở đây đăng ký làm ngự thú sư, mua dã thú đều có ưu đãi. ‘Đời trước’ chính là nhân dịp một hoạt động, nhanh chóng giao tiền đặt cọc cho một con Thực Thiết Thú non.
Trước mắt, đám Thực Thiết Thú con kia chắc cũng đã đến lúc nhận về được rồi.
Sau khi kết thúc kỳ thực tập, Thời Vũ trở lại trường làm thủ tục. Sau khi lấy được tất cả giấy chứng nhận, hắn lập tức trở về huyện Bình Thành.
Mười năm trước, Bình Thành gặp phải một trận thú triều, rất nhiều gia đình bị diệt vong, gia đình Thời Vũ cũng không thể thoát khỏi đại họa.
Nhưng đã rất lâu rồi, nơi này cũng đã khôi phục lại trật tự ngày xưa.
Sau mười năm đã thay đổi rất lớn, Bình Thành lúc trước còn không có cơ sở phòng ngự, nay đã xây tường thành cao, có thêm chi nhánh của hiệp hội Ngự thú sư và binh đoàn ngự thú.
Bình Thành lúc này tuy rằng không phồn hoa như thành phố lớn, nhưng cũng không hề lạc hậu. Ít nhất thì giao thông và thông tin liên lạc cũng tạm ổn, cũng chỉ có phía ngành công nghiệp giải trí thì lạc hậu một chút mà thôi.
Ở trong nội thành của thành phố Băng thường xuyên có các cuộc thi đấu ngự thú.
Nhưng ở huyện Bình Thành này, mấy cuộc thi ngự thú kiểu vậy tương đối hiếm gặp.
Sau khi trở lại Bình Thành, việc đầu tiên Thời Vũ làm không phải là về nhà.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là một trong ba trung tâm nuôi dưỡng thú cưng lớn của Bình Thành, trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc.
Trước khi trở về, hắn đã làm xong tất cả thủ tục, chính là để có được dã thú càng sớm càng tốt.
Hắn thực sự không thể chờ đợi thêm nữa.
Ở huyện Bình Thành, tổng cộng có ba trung tâm nuôi dưỡng thú cưng.
Cả 3 trung tâm đều do cá nhân hợp tác với Chính Phủ để xây dựng, chủng loại dã thú có rất ít. Chủng tộc dã thú cấp cao nhất cũng chỉ là siêu phàm trung cấp, không thể so sánh với trung tâm nuôi dưỡng thú cưng chính thức của thành phố Băng.
Trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc mà Thời Vũ muốn đến là một trung tâm nuôi dưỡng kiểu gia tộc.
Trung tâm này nằm trong khu rừng Thiết Trúc ở phía sau núi thuộc huyện Bình Thành, nuôi khoảng 800 con Thực Thiết Thú.
Thực Thiết Thú được xem như dã thú đặc trưng của huyện Bình Thành, thậm chí là trong nước. Nhìn chung cả nước, số lượng Thực Thiết Thú được nuôi dưỡng có thể cũng không vượt quá 5000 con.
Các quốc gia khác cũng không có.
Điều đáng nói là thế giới này khác với Trái Đất, bởi vì hầu hết các khu vực đều bị chiếm đóng bởi các sinh vật siêu phàm và con người chỉ có bảy quốc gia mà thôi.
Thời Vũ hiện đang ở một quốc gia, nơi này được các quốc gia khác gọi là quốc gia cổ Phương Đông Huy Hoàng, là một trong những quốc gia lâu đời nhất, viết tắt là Đông Hoàng.
Một lúc sau, Thời Vũ ngồi yên ổn trên xe buýt để đi tới vùng phụ cận ngọn núi phía sau huyện Bình Thành. Hắn dự định leo lên đó.
Trong núi có một con đường bằng phẳng, ngoài trừ nơi đây là một trung tâm nuôi dưỡng, ở đây cũng mở cửa như một khu du lịch trong những thời điểm cố định.
Tuy nhiên, khoảng thời gian này hình như không phải là ngày mở cửa, xung quanh vắng tanh.
Chưa đi được mấy bước, Thời Vũ đã đến chỗ bảo vệ của trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc. Nơi này chỉ có một lối đi duy nhất, xung quanh đều bị phong tỏa. Thời Vũ nhìn thoáng qua rồi đi tới cái chòi nghỉ ở bên cạnh.
Bên cửa sổ của cái chòi, một ông lão mặc áo khoác màu xanh lá cây, tóc lưa thưa đang ngồi đọc báo. Phát hiện có người đến gần, ông đẩy đẩy chiếc kính lão, cố nhìn xem kia là ai.
Thời Vũ: “...”
Bác bảo vệ này nghiêm túc thật đấy?
Quên đi, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong...
Nói không chừng cái người nhìn qua rất không đáng tin cậy này có thể tiện tay triệu hồi ra một con rồng khổng lồ cũng nên.
“Xin chào, lúc trước cháu có đặt trước một con Thực Thiết Thú non ở chỗ này, gần đây dự định làm thủ tục nhận nó về. Hôm nay cháu muốn tới đây xem trước.”
Thời Vũ nói lớn tiếng, sợ ông lão không nghe rõ.
“À”. Tuy nhìn ông lão này không minh mẫn cho lắm, nhưng ông ta cũng không hề hồ đồ.
Nghe Thời Vũ nói xong, ông ta lập tức hiểu ra.
"Chờ một chút, tôi đi thông báo cho nhân viên chăn nuôi ở bên trong." Ông ta đáp lời rồi bấm điện thoại cố định trên bàn.
Ông ta nói qua điện thoại về tình hình nơi này, còn Thời Vũ thì bình tĩnh chờ đợi.
Cũng không để cho hắn chờ quá lâu, một người cao gần hai mét, có làn da màu đen trắng lẫn lộn, thân hình mập mạp đẫy đà, đầu tròn tóc cắt ngắn, từ bên trong khu chăn nuôi đi ra.
Thời Vũ nhìn người này lắc la lắc lư đi tới thì rơi vào trầm tư.
Ngay sau đó, bất luận nhìn thế nào, cái người trước mặt đều giống hệt như một con gấu trúc đang đứng thẳng, từ bên trong mở cửa rồi đi tới trước mặt Thời Vũ.
Hơn nữa, người đó chỉ chỉ vào tấm biển trên ngực.
Trên đó viết: "Nhân viên công tác."
“Xin chào.” Nó / anh ta / cô ta chà xát bàn tay gấu, phát ra âm thanh trầm thấp khó phân biệt nam nữ.
Thời Vũ: ???
Có thể có nhân viên công tác nào giống con người hơn một chút không?
"Đừng ngạc nhiên, cái này chỉ là trang phục hóa trang Thực Thiết Thú mà thôi." Nhân viên công tác mở miệng nói.
Chính là bởi vì mặc quần áo hóa trang cho nên hắn mới giật mình. Trời nắng nóng thế này thì ai lại đi mặc đồ hóa trang cơ chứ!
"Tôi là Lâm Tu Trúc, là nhân viên công tác ở đây."
"Tôi là Thời Vũ." Thời Vũ nói, "Nhưng mà mặc như thế này không cảm thấy nóng sao?”
"Không còn cách nào, phải làm vậy để Thực Thiết Thú cảm thấy tốt hơn." Lâm Tu Trúc nói: "Muốn huấn luyện một con Thực Thiết Thú tốt, cậu nhất định phải hiểu về nó.”
"Đây là kiến thức cơ bản nhất của một người chăn nuôi."
Thời Vũ: "Nói có lý. ”
Tin thật mới lạ.
Cô nói gì thì là cái đó.
Cô vui là được.
"Tôi nhớ là trong tư liệu, anh Thời Vũ đây cũng tốt nghiệp chuyên ngành chăn nuôi, khó trách cậu có thể hiểu tôi như thế."
Gần đây, số người đặt trước Thực Thiết Thú cũng không nhiều lắm, đối phương chỉ cần thông qua tên là biết thông tin của Thời Vũ.
"Đúng vậy, tuy nhiên hiện giờ tôi chỉ là người mới, vẫn còn kém xa chị Lâm.”
Tuy rằng tên rất nam tính, nhưng Thời Vũ vẫn nghe ra giọng nói của đối phương là nữ nhân. Hắn đoán ra đối phương cũng là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành chăn nuôi.
Một tiếng chị này lập tức làm cho mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, hy vọng lát nữa có thể có chút ưu đãi.
Lâm Tu Trúc: "Quá khen rồi, phương pháp này bất kể là ai cũng có thể thử. Chờ sau khi cậu lấy được dã thú, sau đó, tôi có thể ưu đãi bán cho cậu hai bộ đồ hóa trang.”
Thời Vũ: ???
Là ưu đãi, nhưng không hẳn là ưu đãi.
Thiên tài kinh doanh gọi bằng cụ chính là chị sao?
Tôi không muốn!
Thời Vũ tạm thời không nói gì, chờ hắn chọn được dã thú tốt rồi mới từ chối...
Bán thức ăn theo combo thì đã đành, ngay cả quần áo cosplay cũng bán cùng luôn là sao?
Kế tiếp, nhân viên tên Lâm Tu Trúc đưa Thời Vũ vào trong chòi bên cạnh.
Đầu tiên, cô bắt đầu cởi bộ đồ hóa trang ra.
Lúc này, Thời Vũ mới biết người ở bên trong bộ đồ hóa trang trông như thế nào.
Dưới bộ đồ hóa trang là một chị gái khoảng 24 – 25 tuổi.
Đối phương có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp. Tuy nhiên, bởi vì vừa rồi mặc đồ hóa trang nên tóc tai cô có chút bù xù.
Chẳng qua đối phương cũng chả để tâm, vẻ mặt của chị gái này vẫn như thường.
Hiện tại, Thời Vũ rất muốn hỏi, bà chị thích gấu trúc đến mức nào chứ?
Bởi vì đồ hóa trang mà đối phương mặc hóa ra lại cùng kiểu dáng với Thực Thiết Thú.
Đó là quần ngắn màu trắng với mấy đốm đen, chiếc áo len đen trắng rộng thùng thình nhưng hơi phồng, sau lưng còn có mũ tai gấu.
Lát nữa có phải cũng muốn bán cho hắn một bộ quần áo như này không?
"Đăng ký trước đi. Đúng rồi, cậu đã mang đủ tài liệu chưa?" Cô thở dài một hơi, nói với Thời Vũ.
Thủ tục mua và nhận thú cưng từ trung tâm nuôi dưỡng khá phiền phức.
Huống chi, Thời Vũ còn là phải vay tiền mua dã thú.
Trung tâm nuôi dưỡng bên này phải lấy được đầy đủ tài liệu chứng nhận mới được.
Phải mất một thời gian dài mới làm xong thủ tục.
Cũng may, Thời Vũ ở thành phố Băng đã xử lý toàn bộ chứng từ, hiện giờ tài liệu chắc là đầy đủ rồi.
"Mang theo đủ rồi."
Tiếp theo, dưới sự trợ giúp của Lâm Tu Trúc, Thời Vũ tiến hành đăng ký, hơn nữa hai người từng người một xác minh các tài liệu liên quan.
Sau khi xác minh xong, Lâm Tu Trúc gật gật đầu nói: "Vậy hôm nay hẳn là có thể mang thú về rồi. ”
“Trong hôm nay luôn à?”
“Vậy bây giờ tôi có thể đi chọn sao?” Thời Vũ ngạc nhiên.
Số tiền hắn đặt cọc trước đó không bao gồm lựa chọn cụ thể.
Cho nên, việc lựa chọn con Thực Thiết Thú nào còn phải do ngự thú sư tự mình lựa chọn, duyên phận của hai bên cũng rất quan trọng.
Lâm Tu Trúc lắc đầu nói: "Cậu đến muộn quá, nếu đến sớm một chút, có lẽ còn có thể chọn một con.”
"Tình huống hiện tại là như này. Đàn Thực Thiết Thú con này đã được chọn hết rồi, chỉ còn lại một con thôi."
"Hơn nữa, thể chất và tính cách của con này cũng có một chút vấn đề.”
"..." Thời Vũ ngẩn ra, tình huống gì thế này ? Diễn biến này... sao lại rơi trúng mình?