"Thời Vũ?"
"Đúng, là cái tên này." Học viên nói nói.
"Để cho cậu tôi đến đây đi." Lâm Hồng Niên nói. Tên nhóc này cuối cùng cũng chịu tới võ quán.
Học viên đó gật đầu, lập tức đi mời.
Mà lúc này, Lâm Tu Trúc bên cạnh mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
"Con biết Thời Vũ chứ?" Lâm Hồng Niên hỏi con gái.
"Con nhớ cha đã từng nhắc tới cậu ta. Có một con Thực Thiết Thú vô cùng có kỉ luật được một người tên là Thời Vũ dẫn đi."
Lâm Hồng Niên lần đầu tiên nghe được cái tên của Thời Vũ không phải từ chỗ Lục Thanh Y mà là từ Lâm Tu Trúc.
Tuy nhiên, bởi vì lúc đó Thời Vũ chỉ là một ngự thú sư tập sự nên ông ấy không để ý lắm.
Cho đến khi Lục Thanh Y nhắc tới và chính ông đi điều tra một lần nữa, lúc này ông mới phát hiện hóa ra là cùng một người.
Lâm Tu Trúc nói: "Thật đúng là cậu tôi à? Cha còn nhớ ạ? Sao vậy... Cậu tôi muốn gia nhập võ quán sao??"
Lâm Hồng Niên lắc đầu một cái, nói: "Không phải, chẳng qua là cha được một người ủy thác phải giúp cậu tôi trưởng thành."
"Đúng rồi, sau khi cậu tôi rời đi, con có biết con Thực Thiết Thú đã lớn như thế nào không?"
Lâm Tu Trúc lắc đầu nói: "Không biết, nhưng con có nói cho bọn họ, có vấn đề thì lúc nào cũng có thể tới trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc hỏi ý kiến. Nếu cậu tôi không quay lại... chắc là hết thảy bình thường chứ?"
Làm sao mà bình thường được... Quá không bình thường ấy.
Lâm Hồng Niên im lặng, một lát sau nói: "Thời Vũ cùng con Thực Thiết Thú kia mấy ngày trước tham gia khảo hạch thực chiến dã ngoại ở núi Thiên Mang do Hiệp hội Ngự Thú sư tổ chức, đã giành được hạng nhất."
Lâm Tu Trúc sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng.
Ngay sau đó, cô trợn to mắt, nói: "Không thể nào! Một tháng trước, con Thực Thiết Thú kia mới đạt cấp 3..."
Loại cấp bậc này, sợ rằng không đánh lại cả heo rừng ấy chứ.
Mặc dù cô rất coi trọng con Thực Thiết Thú kia, cứ cho là sự kỉ luật của Thực Thiết Thú Mười Một nhất định có thể làm nên gì đó, nhưng rõ ràng cô không tin lời nói của cha mình.
Nào có loại tốc độ trưởng thành này chứ...
"Cha cũng rất khó tin, nhưng đợi một hồi nữa cậu tôi sẽ tới cửa thăm hỏi, đến lúc đó liền biết." Lâm Hồng Niên nhìn về phía đám học trò trên sân huấn luyện.
Nếu đám người này được một nửa ưu tú của Thời Vũ trong tin đồn thì tốt.
Trưởng thành cấp 6... Cứng Rắn cấp tinh thông... Học Lôi Chưởng... Thật là không tưởng tượng nổi.
"Vậy, cá thì sao??" Lâm Tu Trúc hỏi một vấn đề quan trọng khác. Chuyện hoang đường trước để một bên, ăn cơm mới là chính sự.
“Không thể đi”. Lâm Hồng Niên nói .
Hay là chờ Thời Vũ đi.
Mặc dù còn chưa gặp mặt, nhưng bây giờ ông nhìn ngự thú sư Thời Vũ thiên tài này còn thuận mắt hơn nhìn con gái ruột của mình.
Cái này giống với một số phụ huynh khác, luôn treo câu ‘con nhà người ta’ ở miệng.
Ông đã thể chờ đợi một chút nào nữa. Thời Vũ cùng con Thực Thiết Thú kia đến tột cùng là thần thánh phương nào.
"Cha đã nói với mẹ con rồi, con đi cùng bà ấy đi."
Lâm Tu Trúc dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía cha. Hôm nay cha lại dám đứng lên khởi nghĩa? Dám không thuận theo mẫu thân đại nhân? Không sợ tối về ngủ phản trúc sao?
Lâm Hồng Niên lạnh nhạt xoay người.
"Đi đâu vậy ạ?" Lâm Tu Trúc hỏi.
"Nói với Thời Vũ để cho cậu tôi chiều hẵng trở lại, cha bỗng nhiên có chút đói."
...
...
"Buổi chiều sao?"
Thời Vũ bên này, nghe thấy học viên của võ quán nói buổi chiều Lâm Hồng Niên mới ở võ quán, hắn tới cửa viếng thăm sẽ có người tiếp đãi sau, xin buổi chiều hãy quay lại.
Cũng tốt, buổi trưa thuận đường tìm một chỗ ăn bữa ngon rồi lại đi vậy.
Ước chừng 10 giờ sáng, Thời Vũ bắt đầu lên đường. Vì tiết kiệm thời gian, hắn giờ đã có tiền nên phóng khoáng lựa chọn xe taxi.
Sau khi gần đến võ quán, hắn tùy tiện tìm một nhà hàng cao cấp nhất, gọi một đống thức ăn, bao gồm thịt heo rừng lần trước không ăn được.
Sau khi ăn uống no đủ, Thời Vũ nhìn thời gian, thấy gần đến giờ, hắn liền trực tiếp đi tới trước Võ quán Trúc Thạch.
Bên ngoài Võ quán Trúc Thạch.
"Quấy rầy rồi, có ai không."
Thời Vũ gõ cửa.
Một lát sau, cửa được mở ra, một người mặc trang phục quen thuộc mở cửa.
Thời Vũ từ trên nhìn xuống dưới, theo bản năng nói: "Gấu trúc ..."
"Không đúng...là nhân viên nuôi dưỡng Lâm Tu Trúc phải không?"
Mở cửa chính là gấu trúc mặc quần cộc cùng áo thun, Lâm Tu Trúc.
"Cậu khỏe không, lại gặp mặt rồi." Lâm Tu Trúc mỉm cười nhìn Thời Vũ.
"Đúng vậy." Thời Vũ gật đầu một cái. Lúc mua Thực Thiết Thú, hắn cảm thấy Lâm Tu Trúc này không đúng lắm, sau đó mới biết đối phương lại là con gái của Lâm Hồng Niên .
Nói tóm lại, lại là thế hệ con ông cháu cha.
Aiz, mới vừa từ chỗ Lục Thanh Y cầm 10 triệu, bây giờ lại đến nhà người tôi xài ké tài nguyên. Quả nhiên, Thời Vũ hắn không ra làm sao, chỉ giỏi ăn bám.
Nhắc tới... tiền mình vay hình như còn chưa trả hết, vốn là định trả theo tháng còn, vậy bây giờ... Còn cần trả sao? ? ?
"Cùng tôi vào đi, cha tôi ở bên trong." Lâm Tu Trúc nói xong, bắt đầu dẫn đường.
Một lát sau, Thời Vũ được mời vào võ quán.
Lúc này, Thời Vũ cuối cùng cũng gặp được quán chủ Lâm Hồng Niên, người lúc trước được Trần Khải và Trang Nguyệt gọi là ngự thú sư giỏi nhất Bình Thành.
"Cậu ngồi đi." Trong nhà, Lâm Hồng Niên mặc bộ võ phục màu xám tro đưa tay mời Thời Vũ ngồi.
Cảm nhận được hơi thở của quán chủ Lâm Hồng Niên, Thời Vũ thầm nghĩ, nhìn một cái đã biết là cao thủ. Nếu là cao thủ, không biết thú cưng khác của đối phương có những kỹ năng đặc biệt nào ...
Thời Vũ cẩn thận ngồi xuống, mà Lâm Tu Trúc đưa hắn tới thì rất tự nhiên ngồi vào đối diện.
Lâm Tu Trúc vẫn chưa tin những chiến tích của Thời Vũ mà Lâm Hồng Niên đã nói. Dù sao, Mười Một cũng có thể nói là do cô nuôi từ bé... Mười Một một tháng trước có thực lực gì, cô còn không biết sao.
Hơn nữa, lúc ăn cơm, cô cũng hỏi cha là chuyện gì xảy ra, nhưng bản thân Lâm hồng Niên cũng không rõ, không trả lời được. Ông chỉ nói là Thời vũ có cơ hội đặc biệt... không bình thường!
"Tiến sĩ Lục đã nói qua với tôi."
"Nếu như cậu định tới Võ quán Trúc Thạch học tập, tôi sẽ tận lực chỉ dạy cho cậu."
"Tuy nhiên, với sự hiểu biết của tôi, ở phương diện bồi dưỡng Thực Thiết Thú, thứ tôi có thể truyền thụ cho cậu dường như cũng có hạn."
Phương pháp bồi dưỡng Thực Thiết Thú trân quý nhất của Võ quán Trúc Thạch không thể nghi ngờ chính là bí tịch kỹ năng Pháo Quyền và Lôi Chưởng.
Trừ cái này ra còn có sản phẩm dinh dưỡng đặc chế và thức ăn, mặc dù giá cả cũng vô cùng đắt tiền, nhưng mà so với bí tịch kỹ năng thì giá trị hiển nhiên còn kém một chút, hơn nữa có rất nhiều đồ có thể thay thế.
Nhóm Thời Vũ đã tự học được kỹ năng Lôi Chưởng, cũng khó trách Lâm Hồng Niên nói đã không còn gì nhiều để dạy nữa.
"Thầy quá khách khí." Thời Vũ bày tỏ mình chỉ là một người mới.
"Như vậy đi, sau này ba sân huấn luyện của Võ quán Trúc Thạch đều tự do mở cửa cho cậu, dụng cụ huấn luyện cũng tùy ý sử dụng, về phương diện tài nguyên bồi dưỡng Thực Thiết Thú, Võ quán Trúc Thạch cũng cung cấp toàn bộ."
"Tu Trúc sẽ đưa cho cậu sổ tay bồi dưỡng Thực Thiết Thú cơ bản, chờ một chút tôi sẽ cho cậu một phần phương pháp bồi dưỡng, để cho cậu tham khảo."
"Nếu trong lúc bồi dưỡng cậu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến hỏi tôi, cũng không cần tiếp nhận huấn luyện như những học viên khác trong võ quán."
"Cậu cảm thấy thế nào."
Nên có phương thức đặc biệt đối đãi thiên tài.
Thực Thiết Thú của Thời Vũ có Cứng Rắn cấp tinh thông cùng với Lôi Chưởng, hoàn toàn không cần phải đi học hay tiến hành huấn luyện thường ngày cùng những học viên phổ thông kia.
Vì vậy, Lâm Hồng Niên giúp cho Thời Vũ thuận lợi hơn rất nhiều. Đừng nói tới những học viên khác, cho dù là chính con gái ruột của ông ban đầu cũng không được đãi ngộ như vậy.
"Cám ơn quán chủ Lâm." Thời Vũ nói: "Như vậy thật sự rất phù hợp với tôi."
Bao ăn bao ở, còn không hạn chế tự do, còn có một cao thủ ngự thú sư lúc nào cũng có thể đặt câu hỏi, đãi ngộ này... Thật là hoàn mỹ.
Tốt lắm, xem ra 10 triệu kia có thể mua đồ bổ không giữ lại chút nào. Tài nguyên bồi dưỡng Mười Một coi như đã giải quyết xong, chỉ là lượng cơm của Mười Một có chút lớn, không biết võ quán có thể tiếp nhận được hay không ... Bình thường còn khá tốt, chỉ sợ Mười Một ăn như chết đói sau khi sử dụng Nhân Bản.
Còn về thức ăn của Sâu Bông Xanh... khắp nơi bên ngoài đều có.
Xem ra lần này gia nhập Cục 11 quả nhiên là một lựa chọn chính xác, nếu không lúc này hắn có lẽ còn đang nghỉ ngơi lấy sức.
"Nếu như tôi đoán không sai, Thực Thiết Thú của cậu đã học được Lôi Chưởng rồi phải không."
"Ngoài ra, độ thuần thục của kỹ năng Cứng Rắn cũng đạt tới cấp tinh thông "
Thời Vũ gật đầu: "Đúng vậy."
Lâm Tu Trúc: (^_^)?
Các người càng nói càng kỳ lạ.
"Như vậy thì trước tiên rèn luyện kỹ năng Lôi Chưởng làm chủ đi. Học Lôi Chưởng có độ khó so với Pháo Quyền thấp hơn một ít, ăn nhiều nuốt không trôi. Nếu như các cậu muốn học Pháo Quyền, tôi đề nghị là học Lôi Chưởng đến cấp tinh thông rồi nói sau."
Thời Vũ gật đầu, chính xác, ăn nhiều nuốt không trôi. Hắn cũng không thể lấy thêm kỹ năng cho Thực Thiết Thú được nữa.
Về phần Pháo Quyền... thôi được rồi.
Bình thường, Thực Thiết Thú có thể sẽ thiếu kỹ năng này, nhưng Thực Thiết Thú của hắn hoàn toàn không thiếu, có loại kỹ năng như Lôi Chưởng là đủ rồi, hoàn toàn không cần phải tăng thêm Pháo Quyền hệ hỏa nữa.
Cho dù có nhu cầu này, chắc chắn cũng là chờ sau này thu được kỹ năng cao cấp hơn.
"Ở bên ngoài, những ghi chép có liên quan đến Lôi Chưởng rất ít. Tiếp theo tôi sẽ đưa cậu đến sân huấn luyện, giảng giải cho cậu kĩ năng Lôi Chưởng thật cặn kẽ."
"Ở đó cũng thuận tiện giới thiệu cậu cho những học viên khác biết. Sau này cậu tới võ quán, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc cùng bọn họ."
"Còn các loại dụng cụ huấn luyện của võ quán, sau sẽ Tu Trúc sẽ đưa cậu đi làm quen."
Lâm Tu Trúc có rất nhiều thắc mắc, nhưng không dám chen miệng lúc cha nói chuyện.
Vị thế trong gia đình: Mẹ lớn hơn cha, cha lớn hơn cô, cũng rất chân thực.
"Nhắc tới..." Quán chủ Lâm Hồng Niên nhìn về phía Thời Vũ.
"Mặc dù nghe Nghiêm Kỳ nói chuyện của các cậu rồi, nhưng tôi vẫn không rõ ràng lắm về tình hình của các cậu."
"Cậu không để ý đấu thực chiến cùng những học viên của võ quán chúng tôi một trận, để cho tôi tìm hiểu một chút tình huống cụ thể của các cậu chứ?"
"Vâng." Lâm Tu Trúc thay Thời Vũ trả lời. Thực chiến rất tốt, nàng cũng muốn nhìn xem nhóm Thời Vũ trước mắt như thế nào.
(ω) Đánh đi đánh đi!
Thời Vũ bình tĩnh vô cùng. Tôi vô địch, các cậu tùy ý.