Mục lục
Không Khoa Học Ngự Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mọi người nghỉ ngơi xong, kỳ thật cũng chưa nghỉ lâu lắm, đã bị Mười Một lây nhiễm. Bọn họ quyết định tiếp tục tiến hành tu luyện bắt giữ Chuột Chũi.

Vì suy nghĩ cho tiền đồ của bọn họ, cũng chỉ có thể để Chuột Chũi chịu khổ vậy.

Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp nhích người thì loa của nhà văn hóa thôn Bạch Khê bỗng vang lên.

Loa phóng thanh này có âm lượng thật lớn. Đám người Thời Vũ đã ở xa trung tâm thôn rồi mà vẫn nghe rõ mồn một.

Lúc này, nghe thấy thông tin trong loa phóng thanh, đám người Thời Vũ đều biến sắc.

"Toàn thể thôn dân chú ý, toàn thể thôn dân chú ý: thành phố phát ra tín hiệu cảnh báo thú triều màu vàng, thành phố phát ra tín hiệu cảnh báo thú triều màu vàng."

"Bên ngoài tường thành đã có số lượng dã thú nhất định đang tụ tập đến gần, hơn nữa quy mô có chiều hướng tăng thêm."

"Mời các ban ngành cùng với cá nhân dựa theo hướng dẫn chuẩn bị tốt công tác phòng ngự tương ứng..."

"Mẹ kiếp!"

Thông báo quẩn quanh, Trần Khải không kiềm được phát tiết cảm xúc. Vẻ mặt hai người Trang Nguyệt và Vu Tinh Tinh cũng nổi rõ sự mờ mịt cùng khẩn trương.

Thú triều?

Đối với từ ‘thú triều’, bọn họ không hề xa lạ.

10 năm trước, Quận Bình Thành do gặp phải thú triều nên mới tiến hành xây dựng lại.

Khi đó, tuy mọi người còn nhỏ, nhưng loại chuyện này không có khả năng không biết rõ.

Lại là thú triều? ? ?

"Không hay rồi."

Lúc bốn người còn ngơ ngác, chú nông dân tuần tra đồng ruộng bên này chạy tới chỗ bọn họ.

"Các bạn nhỏ, tình hình hôm nay đặc biệt, hay là các cháu đi về trước đi."

"Chú ơi, vừa rồi ở trên loa phóng thanh nói là thế nào ạ?" Thời Vũ hỏi.

"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc là động vật trên núi tuyết lại không an phận rồi."

"Báo động vàng, nghe có vẻ rất nghiêm trọng. Nếu tình hình tệ hơn, không chừng chúng ta sẽ phải rút lui khỏi nơi này."

Ông chú này cũng mơ hồ không rõ, nhưng mà nhìn vẻ mặt của chú cũng không hoang mang lắm.

Lúc này, Thời Vũ cũng đã phản ứng lại, thật sự vẫn chưa tới lúc phải hoảng loạn.

Khác với 10 năm trước là quận Bình Thành cùng với mười mấy thôn trấn phía dưới đã xây tường thành cao ngăn cách với núi tuyết.

Trong ngoài tường thành có binh đoàn của Hiệp hội Ngự thú sư đóng quân, bọn họ là phòng tuyến đầu tiên đối kháng với thú triều.

Cái gọi là báo động cũng chỉ là nhắc nhở dân cư ở các thôn trấn xung quanh mà thôi, cũng không có nghĩa là thật sự có nguy hiểm.

Nếu thật sự có nguy hiểm phá thành thì sẽ không phải là tai hoạ báo động vàng đơn giản như vậy.

"Hay là chúng ta đi qua xem thử đi?" Trần Khải đề nghị.

Thành phố Băng nằm ở biên giới của đất nước, bên dưới Bình Thành cùng thôn trấn xung quanh Bình Thành càng gần kề với hung thú của núi tuyết.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao 10 năm trước chỉ có Bình Thành cùng hai huyện xung quanh đứng đầu sóng ngọn gió hứng chịu thú triều.

"Có cái gì để xem, lúc này trong ngoài tường thành nhất định đều bố trí cảnh giới, cậu đến không phải gây thêm phiền phức à." Trang Nguyệt nói.

"Chúng ta cứ đi về trước đi." Thời Vũ nói.

Tuy cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng với không khí khẩn trương lúc này cũng không thể ở chỗ này nhàn nhã bắt Chuột Chũi gây thêm phiền toái cho người khác được.

Bắt Chuột Chũi lúc nào chẳng được, sau khi trở về Hiệp hội Ngự thú sư hỏi rõ chuyện báo động thú triều này mới là chuyện chính.

Ba người kia cũng gật gật đầu. Hiện tại mong muốn bắt Chuột Chũi cũng không mãnh liệt lắm, mọi người dọn dẹp sơ qua rồi nhanh chóng trở về Bình Thành.

Thành phố Băng, quận Bình Thành, Hiệp hội Ngự thú sư.

Mọi người sau khi kết thúc nhiệm vụ đánh Chuột Chũi thì đến trước bàn của nhân viên công tác ở đại sảnh nhiệm nói về chuyện báo động ở thôn Bạch Khê, hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

"Việc này..."

Nhân viên công tác ở đại sảnh lắc lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ lắm."

"Nhưng mà hình như đây cũng không phải là lần đầu tiên trong tháng này. Hai lần trước là báo động xanh, lần này là vàng hả?"

Đối với câu trả lời này, đám người Thời Vũ rất bó tay, nói cũng như chưa nói . . .

Trần Khải vừa định tiếp tục hỏi cái gì đó thì, bỗng nhiên từ nơi xa có người gọi tên cậu.

"Trần Khải, Trang Nguyệt!"

Thanh âm từ xa truyền đến, khiến cho Trần Khải cùng Trang Nguyệt giật mình, theo bản năng quay đầu lại.

Thời Vũ cùng Vu Tinh Tinh cũng nhìn sang, phát hiện ở cửa vào là một ngự thú sư bề ngoài trung hậu thành thật, đeo kính mắt.

Đối phương cũng chỉ hơn 30 tuổi, nhưng tóc lại hơi thưa thớt, chắc là một cường giả.

"Thầy Trương ..." Trần Khải cùng Trang Nguyệt nói.

"Sao thầy lại ở đây."

Người nọ là giáo viên của Trần Khải cùng Trang Nguyệt ở trường học.

"Thầy ở ngay gần đây, mới rồi nhìn thấy các em nói chuyện phiếm trong nhóm nên tới đây xem thử, không nghĩ tới vừa hay gặp được các em."

Vừa rồi, trên đường trở về, Trần Khải cùng Trang Nguyệt chia sẻ chuyện thú triều báo động vàng cùng các bạn học trong nhóm, không ngờ khiến cho giáo viên nằm vùng ở trong đó nhìn thấy.

"Các cậu nói chuyện phiếm trong nhóm có cả giáo viên á?" Thời Vũ nhìn mấy học sinh quái gở này, thầm nghĩ.

Tình huống bình thường không phải các cậu lập một nhóm không có giáo viên chơi đùa sao?

Các cậu làm như vậy, bạn trong nhóm làm sao chém gió được.

"Hai bạn này là?" Người được gọi là thầy Trương nhìn về phía Thời Vũ và Vu Tinh Tinh.

Trần Khải nói: "Bọn họ là bạn của em, là ngự thú sư của trường khác."

Thầy Trương mỉm cười gật đầu: "Các em đang hiếu kỳ chuyện báo động thú triều phải không ?"

"Đúng đó thầy, tình hình lần này có nghiêm trọng không ạ?"

"Không phải sẽ xuất hiện tình trạng như lúc trước nữa chứ ạ?"

Trần Khải biết nghề nghiệp của thầy mình là ngự thú sư, chắc sẽ biết nhiều tin tức hơn, cho nên lập tức dò hỏi.

"Nơi này rất ồn, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi." Thầy Trương nói.

Đám người không có ý kiến gì. Bọn họ rời sảnh nhiệm vụ, bắt đầu đi dạo xung quanh tòa nhà của Hiệp hội Ngự thú sư.

Tuy không quen biết thầy Trương này nhưng vì muốn biết tình hình cụ thể nên Thời Vũ cũng đi theo.

Nếu thực sự có nguy hiểm... mình phải chuẩn bị sẵn sàng trước, dẫn Mười Một trốn vào nội thành mới được.

Sao nhà ở quanh khu trung tâm lại đắt như vậy ? Ở nông thôn tự xây nhà thậm chí là tự xây nhà ở vùng ngoại thành mặc dù rẻ, nhưng khoảng cách khu dã ngoại cũng gần, rất nguy hiểm!

Giữa con đường đá nhỏ, thầy Trương nhìn đám nhóc trẻ tuổi này, nói: "Các em cũng đừng lo lắng quá mức."

"Hiện tại và 10 năm trước đã khác biệt rất lớn, công trình phòng hộ xung quanh núi tuyết rất tốt."

"Cho dù thật sự có nguy hiểm thì Hiệp hội Ngự thú sư cũng sẽ nhanh chóng phát hiện, nếu lực lượng phòng thủ của Hiệp hội ở quận Bình Thành không đủ thì ngự thú sư trong thành phố sẽ đến."

"Nếu binh đoàn ngự thú trong thành phố cũng không thể phòng thủ thì binh đoàn ngự thú của các thành thị xung quanh sẽ nhanh chóng trợ giúp. Hiện nay, sinh vật ở núi tuyết này đã không thể tạo thành uy hiếp cho thành phố Băng rồi."

Trần Khải hỏi: "Cho nên ý của thầy là thú triều có thể lại xuất hiện nữa à?"

"Trước mắt là hung thú tụ tập với quy mô nhỏ, không lớn bằng trận dị biến xảy ra bất chợt vào 10 năm trước..."

Trang Nguyệt mở miệng: "Vì sao? Những hung thú này không phải đều là sinh vật hệ băng sao? So với thành phố, chúng chắc sẽ càng thích hoàn cảnh ở núi tuyết hơn chứ."

"Trong sách viết do thiếu thức ăn và tài nguyên, áp lực cạnh tranh quá lớn là nguyên nhân chủ yếu khiến thú triều xuất hiện." Thời Vũ nhìn về phía núi tuyết.

"Nhưng đó chắ không phải là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến thú triều ở núi tuyết nhỉ... Dù sao nguyên nhân thú triều như này, bình thường đều rất dễ thấy, có dấu hiệu trước chứ không phát sinh đột ngột như mười năm trước."

Thầy Trương nhìn Thời Vũ, gật gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Cuối cùng là nguyên nhân gì, chúng ta cũng không rõ lắm. Ngòi nỗ dẫn đến trận thú triều mười năm trước đến nay vẫn chưa có lời giải."

"Nhưng nếu muốn nói đến phỏng đoán thì hiện tại trong thành phố Băng đã có một đáp án."

"Các em biết lịch sử của thành phố Băng không?"

Mọi người lắc lắc đầu.

"Kỳ thật cũng không được xem là lịch sử, dù sao vẫn chưa được chứng thực hoàn toàn, trước mắt chỉ là phán đoán."

"Căn cứ ngành khảo cổ phát hiện, xung quanh thành phố Băng 2000 năm trước chắc là vẫn chưa có địa hình núi tuyết như hiện tại."

"Nơi này lúc ấy là lãnh địa của một bộ lạc ngự thú sư khá phát triển ở quốc gia cổ, nhưng sau đó có một con Rồng Băng từ nơi xa bay tới và hạ xuống xung quanh dãy núi này."

"Thực lực của con Rồng Băng rất mạnh, cho dù chỉ sống ở xung quanh nhưng cũng gián tiếp dẫn đến tiểu thời đại băng hà buông xuống, khiến cho bộ tộc ngự thú sư khổ không kể hết."

"Sau đó, bộ tộc ngự thú sư này quyết định đuổi Rồng Băng đi. Bọn họ tổ chức một cuộc thảo phạt, triển khai cuộc chiến trường kỳ với Rồng Băng trong núi."

"Nghe nói núi tuyết này được hình thành vào lúc đó.

Thời Vũ hỏi: "Bên nào thắng?"

Thầy Trương nói: "Chắc là bộ lạc ngự thú sư kia thắng."

"Có một di tích Rồng Băng trên núi tuyết, nghe nói là xương cốt của con Rồng Băng kia bị phong ấn bên trong, là mấy ngự thú sư lúc đó phong ấn."

"Cho dù là hiện tại, xung quanh di tích vẫn thường truyền ra long uy. Nhưng đã hơn 2000 năm rồi, cho dù là con Rồng Băng kia cũng có thể đã hoàn toàn tiêu tan."

"Hiện tại có một phỏng đoán, chính là con Rồng Băng bị phong ấn kia biến thành linh thể, ảnh hưởng đến hung thú ở núi tuyết, long uy khiến những hung thú kia mất đi lý trí và tiến hành trả thù thành trì."

Đám người Thời Vũ nhìn về phía núi tuyết.

Linh thể của Rồng Băng?

Lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến chuyện này.

Thầy Trương chỉ một người đá khổng lồ ở phía trước không xa, nói: "Nhìn thấy cái kia không."

"Người đá kia được các nhà khảo cổ học đào ra từ trong số cổ vật, nghe nói người đá khổng lồ chính là vật tổ của bộ tộc kia."

Vừa đi vừa trò chuyện, bọn họ đã tới một khu công viên thật lớn.

Chính giữa công viên là một tảng đá giống người khổng lồ. Người khổng lồ bằng đá là sinh mệnh thuộc loại nguyên tố siêu phàm, là một loại thú cưng. Đặt nó ở nơi này để gia tăng bối cảnh lịch sử của Hiệp hội Bình Thành, làm cho bầu không khí nơi này hơi có vẻ lịch sử một chút.

"Bộ tộc kia đã sai khiến thứ này đánh bại Rồng Băng ạ?" Trần Khải nhìn về phía tượng đá. Lúc trước cậu cũng không chú ý thứ này, tưởng chỉ đặt để trang trí, không ngờ là đồ cổ của thành phố Băng.

Ánh mắt mấy người Thời Vũ đều đặt trên người đá khổng lồ. Lúc đang dán mắt nhìn chằm chằm, tim Thời Vũ bỗng nhiên đập mạnh.

Đại não hắn nổ mạnh, thiên phú Thần Giao Cách Cảm giống như có hiệu lực một cách bị động, nghe được âm thanh kỳ quái.

"Không phải như thế..."

"Không phải như thế..."

Âm thanh xuất hiện thình lình khiến Thời Vũ giật cả mình.

Nhưng hắn nhìn trái nhìn phải thì phát hiện mấy người thầy Trương và Trần Khải không có gì bất thường.

Ngăn chặn sự khiếp sợ trong lòng, Thời Vũ nhìn về tượng đá một lần nữa, sắc mặt hắn tái nhợt. Ngàn vạn lần đừng nói với hắn là thanh âm dó truyền ra từ trong tượng đá này nhé, chẳng lẽ mình phải biến thành ánh sáng à.

Tượng đá này căn bản không có dấu hiệu sinh mệnh, Thần Giao Cách Cảm không phải chỉ có thể nghe được tiếng lòng của sinh mệnh sao? Nếu tượng đá này không bình thường cũng sẽ không được đặt ở đây!

"Không phải như thế..." Thời Vũ vẫn nghe thấy thanh âm đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK