Sau khoảng một tiếng đồng hồ, bốn người đã đến được thôn Bạch Khê.
Sau khi xuống xe buýt tại trạm gần nhà văn hóa thôn, họ nhanh chóng được đón tiếp bởi nhân viên của nhà văn hóa.
Mặc dù bốn người không phải là những ngự thú sư chuyên nghiệp, nhưng miễn là họ có thể giúp diệt sạch loài Chuột Chũi thì thôn Bạch Khê luôn hoan nghênh và đón tiếp.
Vì thời gian khá hạn chế nên bốn người bọn họ cũng không khách sáo nữa. Khi vừa đến nơi đã trực tiếp đi tới khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của loài Chuột Chũi, đó là đồng ruộng và rừng.
Nhìn những đồng ruộng mênh mông bát ngát ở ngoài bìa rừng, đám người Thời Vũ đều tạm thời không nói gì.
Bắt đầu từ đâu bây giờ.
Thực tế, một số con Chuột Chũi không thông minh và yếu hơn đã chết do nông dân sử dụng thuốc trừ sâu hoặc bị bắt bởi chó, mèo nuôi.
Vì vậy, những con Chuột Chũi mà họ phải diệt là những con tương đối khôn ngoan và có cấp bậc trưởng thành tương đối cao.
Thời gian hoạt động của loài Chuột Chũi này rất bí ẩn, có khả năng chiến đấu mạnh mẽ và rất khó tiêu diệt.
“Chúng ta cứ triệu hồi thú cưng trước đi.” Thời Vũ đề xuất.
Trong hoàn cảnh phức tạp như thế này, chỉ có Siêu Thị Lực của Mười Một mới có thể xác định được vị trí của Chuột Chũi.
“Được.”
Thời Vũ vừa dứt lời, cả bốn người đã kết nối với không gian ngự thú bắt đầu triệu hoán thú cưng.
Một con Thực Thiết Thú xuất hiện trước mặt Thời Vũ và Trang Nguyệt, trước mặt Trần khải là con Thú Giáp Băng của cậu ta, và một đoạn gai giống như con rắn xuất hiện trước mặt cô gái còn lại, Vu Tinh Tinh.
Vừa mới triệu tập các thú cưng xong, ánh mắt của Trang Nguyệt đã bị Mười Một thu hút.
Ngày hôm qua, vì mới quan sát từ xa nên cô còn chưa phát hiện ra điều gì đặc biệt. Nhưng hôm nay, khi nhìn gần hơn, cô mới phát hiện con Thực Thiết Thú của Thời Vũ phát triển quá hoàn hảo, bất kể là màu da hay là dáng vóc đều có vẻ vô cùng khỏe mạnh.
Đại thần, Thực Thiết Thú của cậu cũng được lấy ở trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc sao?
“Ừm.” Thời Vũ gật đầu.
Toàn bộ các con Thực Thiết Thú ở thành phố Băng đều được nuôi tại trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc... kể cả con của Trang Nguyệt.
Tuy nhiên, con Thực Thiết Thú của Trang Nguyệt rõ ràng to hơn và nhiều tuổi hơn con của Thời Vũ một chút. Hai con Thực Thiết Thú này chắc không cùng đàn với nhau.
Bởi vì không thuộc cùng một đàn, hai con Thực Thiết Thú dường như cũng không quen biết nhau. Mười Một liếc con của Trương Nguyệt một cái rồi vội vàng quay mặt đi.
Ngược lại, con Thú Giáp Băng của Trần Khải lại đang cảnh giác nhìn Mười Một, cơ thể của nó như sắp dẹo cả ra.
“Chờ, chờ một chút.”
“Đại thần, cậu có phải là học viên của Võ quán Trúc Thạch không? Trang Nguyệt đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Thời Vũ giỏi như vậy thì chỉ có cách giải thích này là hợp lý.
“Không phải…”
Thời Vũ lắc đầu.
Võ quán Trúc Thạch và trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc cùng thuộc một gia đình.
Chủ của võ quán và chủ sở hữu của trung tâm nuôi dưỡng là cùng một người.
Trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc là cơ sở nuôi dưỡng Thực Thiết Thú, còn Võ quán Trúc Thạch là nơi chuyên bồi dưỡng các ngự thú sư đã lập khế ước với Thực Thiết Thú.
Người chủ hiện tại của Võ quán Trúc Thạch là một ngự thú sư cấp cao chuyên đào tạo Thực Thiết Thú.
Thực Thiết Thú của ông không chỉ thành thạo kỹ năng Cứng Rắn mà còn có thể điều khiển sức mạnh của sấm sét và ngọn lửa, có kỹ thuật nuôi dưỡng rất đặc biệt.
Có thể nói, ở thành phố Băng này, nếu ai là người giỏi nhất trong việc nuôi dưỡng Thực Thiết Thú thì các ngự thú sư chắc chắn sẽ nhắc đến ngự thú sư của Võ quán Trúc Thạch.
Trang Nguyệt nghi ngờ Thời Vũ là học viên của Võ quán Trúc Thạch là chuyện rất bình thường. Cho dù Thời Vũ nói hắn là đệ tử thân truyền của Võ quán Trúc Thạch, nói không chừng cô cũng sẽ tin.
Chẳng qua hiện tại Thời Vũ và Võ quán Trúc Thạch không có liên quan gì đến nhau, nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi xin chỉ dạy… Đúng, học hỏi lẫn nhau.
“Không phải à, mình còn tưởng rằng cậu là đệ tử thân truyền của Võ quán Trúc Thạch...” Trang Nguyệt cười ha ha một tiếng.
”Hiện tại trong số những ngự thú sư ở Bình Thành, người giỏi nhất chắc là quán chủ họ Lâm.” Trần Khải nói.
Thực tập, chuyên nghiệp, cao thủ. Trong đó, chuyên nghiệp lại được chia ra sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Người mà Trần Khải vừa nhắc đến là quán chủ họ Lâm của Võ quán Trúc Thạch. Ông ấy là ngự thú sư cấp cao thủ.
Thực lực của ông ấy thậm chí còn đứng đầu cả thành phố Băng.
“Tôi không rõ quán chủ họ Lâm có phải là người lợi hại nhất hay không, nhưng con gái của ông ấy hình như là ngự thú sư chuyên nghiệp trẻ tuổi nhất ở Bình Thành chúng ta đấy.” Vu Tinh Tinh nói.
“Hình như năm 18 tuổi, cô ấy đã vượt qua kiểm tra nghề nghiệp, sau đó nghe nói đã vào 1 trong 9 trường đại học để học tập, hiện tại chắc cũng đã tốt nghiệp rồi… không biết cô ấy đã đạt tới cấp bậc nào.”
“Tin tức của cậu cũ rích rồi. Lâm Tu Trúc đã lựa chọn chuyên ngành nuôi dưỡng, hiện tại chị ấy đã trở lại Bình Thành. Con Thực Thiết Thú của tôi cũng là do chị ấy hỗ trợ lựa chọn.” Trang Nguyệt nói: “Chị Tu Trúc nói chị ấy học chuyên ngành này vì muốn nghiên cứu xem Thực Thiết Thú có khả năng tiến hóa lần nữa hay không. Không biết chị ấy có thành công không...”
“Nhưng tôi nghĩ là điều này quá khó xảy ra... Quán chủ họ Lâm bồi dưỡng Thực Thiết Thú cả đời cũng không tìm được khả năng để Thực Thiết Thú tiếp tục tiến hóa. Tôi đoán Thực Thiết Thú cũng chỉ có thể như này thôi.”
“Hơn nữa, cho dù có phát hiện ra thì cũng không liên quan đến chúng ta...”
Con Thực Thiết Thú phía trước Trang Nguyệt ngủ gà ngủ gật, vô cùng buông thả, không tranh quyền tranh thế.
“Đừng nói chuyện nữa... Tôi tìm thấy một con Chuột Chũi.” Thời Vũ nói.
Lúc mấy người kia còn đang nói chuyện phiếm, Mười Một đã sử dụng Siêu Thị Lực tập trung vào một con Chuột Chũi.
Có thể tiến hóa hay không, nó cũng chả quan tâm chút nào, hiện tại nó đang rất ổn rồi.
Sau khi được Mười Một nhắc nhở, Thời Vũ theo ánh mắt của nó nhìn sang.
Ở một góc ruộng hẻo lánh, có một con chuột khổng lồ dài khoảng 30cm, trụi lông, toàn thân lấm lem đất đá đang lén lút hái những trái chín đỏ.
“Ở bên kia.”
Thời Vũ chỉ chỉ ngón tay, ba người còn lại cũng nhìn sang.
“Nhìn từ kích thước cơ thể nó, chắc cấp bậc của nó khoảng cấp 4, hơn nữa còn đi mảnh, tính uy hiếp không lớn. Cái khó chính là làm sao có thể tiêu diệt nó trước khi nó kịp phản ứng rồi lại đào đất chạy mất!” Trần Khải nói.
“Trong sách nói Chuột Chũi rất cảnh giác. So với âm thanh và ánh sáng, chúng nó càng nhạy cảm với nhiệt độ hơn. Thực Thiết Thú cùng Thú Giáp Băng sau khi tới gần sẽ bị nó phát hiện ra vì nhiệt độ cơ thể...” Vu Tinh Tinh: “Trước tiên chúng ta sẽ để cho Bụi Gai Quái Dị ngụy trang thành thực vật rồi tiếp cận nó, xem có thể trực tiếp quấn lấy nó hay không.”
“Tuy nhiên, không biết đoạn gai của Bụi Gai Quái Dị có thể tạo thành sát thương đối với thân thể bằng đất của nó hay không, đến lúc đó mọi người nhớ theo sát.”
Ba người còn lại đều đồng ý với chiến lược này. Theo lệnh của Vu Tinh Tinh, Bụi Gai Quái Dị của cô bắt đầu ngụy trang thành thực vật, chậm rãi bò trên mặt đất.
Bụi Gai Quái Dị quả thực rất giống thực vật, dù sao bản thân nó chính là thực vật sống. Chuột Chũi không nhận ra điểm bất thường, ở trong mắt Chuột Chũi, loại thực vật này chẳng qua chỉ là một loại thức ăn.
Thợ săn cao cấp có xu hướng xuất hiện dưới dạng con mồi...
Cùng lúc đó, Mười Một và Thú Giáp Băng cũng bắt đầu chuẩn bị đi săn.
Chỉ có Thực Thiết Thú của Trang Nguyệt vẫn còn ngây người đứng ở đó. Nó trừng đôi mắt thâm quầng, gắng sức tìm kiếm. ‘Đâu, ở đâu, Chuột Chũi ở đâu, sao nó không nhìn thấy! ‘
Thực Thiết Thú bình thường đều như vậy cả, dù sao màu sắc bảo vệ của Chuột Chũi quá tốt.
Rất nhanh, Bụi Gai Quái Dị đã tiếp cận được con Chuột Chũi này. Nó duỗi ra những nhánh cây đầy gai nhọn và nhắm vào Chuột Chũi!
!!!.
Bụi Gai Quái Dị phát động quấn quanh con chuột những vòng dây trí mạng. Nhưng mà, có thể vì con Chuột Chũi này đã trưởng thành đến cấp 4, không phải hạng vừa, nên ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nó đã nhận thấy nguy hiểm, sợ tới mức ném quả hồng bỏ chạy ——
Yo!
Nó quay đầu bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, thành công tránh né mọi công kích.
Bình thường, khi Chuột Chũi đi ra ngoài kiếm ăn đều sẽ đào trước một cái cửa động dùng để chạy trốn nên sẽ không phải đào đất Độn Thổ tại chỗ.
Nếu như lúc ấy mới đào đất Độn Thổ thì tốc độ quả thực cũng không nhanh, rất dễ dàng bị bắt được, chi bằng dùng tuyến đường khẩn cấp.
Bụi Gai Quái Dị đánh lén thất bại nên không còn lén lút nữa. Toàn thân nó mọc ra nhiều nhánh gai bay về phía con Chuột Chũi, hạn chế di chuyển và tốc độ của Chuột Chũi.
Cùng lúc đó, Mười Một và Thú Giáp Băng cũng đã bộc phát toàn lực.
“Chạy đi, mày có thể chạy nổi sao?”
Trần Khải hô to, Thú Giáp Băng cũng là loài thú giỏi đào hố, chỉ cần cho nó thời gian, núi băng nó cũng có thể đục thủng.
Cho dù con Chuột Chũi trốn thoát thành công cũng không phải là không có khả năng bắt được nó.
Tất nhiên, trường hợp tốt nhất vẫn là giết nó trước khi nó đến gần cái cửa hang.
Nhưng... Thú Giáp Băng vẫn chậm một bước.
Con Chuột Chũi đã thành công đến được cửa hang.
Ngay khi Chuột Chũi mừng rỡ như điên, đang muốn chui luôn vào thì Mười Một bộc phát sức mạnh, tốc độ nhanh hơn cả Thú Giáp Băng.
Trong trận đối chiến lúc trước, Mười Một đã dùng một chưởng đánh thắng Thú Giáp Băng mà không cần di chuyển, nhưng điều này không có nghĩa là tốc độ bộc phát của nó không bằng Thú Giáp Băng…
Ầm ầm!
Mười Một bắt đầu chạy, rất nhanh đã vượt qua Thú Giáp Băng, sau đó đuổi kịp con Chuột Chũi. Nó nhảy lên, dùng kỹ năng Cứng Rắn, trực tiếp đánh vào cửa động mà Chuột Chũi sắp chui vào.
Giống như một thanh thép khổng lồ từ trên trời rơi xuống, một chấn động cực lớn kèm theo cát bụi, mặt đất đã bị Mười Một đập thành một cái hố lớn.
Bằng Siêu Thị Lực, phối hợp với sức mạnh bộc phát, nó cảm giác mình linh hoạt hơn ngày hôm qua không ít. Nó tìm được vị trí hang động trước Bụi Gai Quái Dị và Thú Giáp Băng. Mười Một lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Mà con Chuột Chũi ngây ngốc tại chỗ, nhà của nó.
“A a a a a a a—————!.” Sau đó, nó nhanh chóng bị Bụi Gai Quái Dị quấn lại.
Nhưng mà, hiện tại mọi người đều dồn sự chú ý vào cái hố lớn bên cạnh Mười Một.
Sức mạnh này là gì vậy... Sao nhìn giống như vật rơi từ trên cao xuống. Ba người còn lại tê cả da đầu, nhìn về phía bé Thực Thiết Thú mập mạp. Bọn họ có cảm giác, có nó ở đây thì có thể trực tiếp đi tìm cả đàn Chuột Chũi để gây phiền toái?