Người bình thường chắc chắn sẽ rất đau đầu khi phải đối phó với mấy con Chuột Chũi này, nhưng giao việc này cho ngự thú sư, cho dù chỉ là đám thực tập tay mơ như Thời Vũ thôi, hiệu suất xử lý cũng sẽ nhanh hơn nhiều.
Sức chiến đấu bình thường của Chuột Chũi trưởng thành có thể tương đương với chó hoang, rất là hung hãn. Nếu đem ra so sánh, người bình thường khi gặp phải chó hoang, cho dù trong tay có vũ khí, chắc chắn vẫn sẽ sợ hãi.
Nhưng đối với con Thực Thiết Thú vừa có sức chiến đấu vừa có Siêu Thị Lực mà nói, những con Chuột Chũi này chỉ có thể trách mình xui xẻo thôi, gặp con nào đập con đấy!
Con Chuột Chũi bỗng cảm thấy may mắn vì nó không phải chuột đồng, mùi vị cũng không ngon lắm, nếu không bọn chúng nhất định sẽ chết sạch...
Nhưng cho dù là chuột đồng đi chăng nữa, Mười Một cũng chưa chắc sẽ ăn.
Thực Thiết Thú trên thế giới này bởi vì tiến hóa của cơ thể nên không thích ăn thịt, ngược lại rất thích ăn khoáng chất kim loại. Vụ này tương đối mới lạ.
Cũng không biết là có sinh vật nào giống như chuột sắt hay không...
"Con này tính công cho Thời Vũ nhé, nếu không có Thực Thiết Thú của cậu thì con Chuột Chũi này chắc chắn đã chạy mất rồi."
Bụi Gai Quái Dị thả con Chuột Chũi đã bị quấn chặt đến mức mất đi năng lực hành động xuống, Vu Tinh Tinh mở miệng nói.
Nàng vẫn đánh giá thấp khả năng phản ứng của Chuột Chũi... Với tư cách là thợ săn trong tự nhiên, vậy mà Bụi Gai Quái Dị lại không bắt được Chuột Chũi, có vẻ như sự luyện tập của nó vẫn chưa đủ.
"Ừm." Cả Trần Khải và Trang Diệp đều không có ý kiến gì.
Diệt một con Chuột Chũi thù lao chỉ hơn 10 đồng một con, ngay cả Thời Vũ cũng chướng mắt chứ đừng nói đến những học sinh có điều kiện gia đình tốt như bọn họ.
Thời Vũ tính toán, nếu một ngày có thể diệt được 100 con Chuột Chũi, xem xét mức tiêu hao và bổ sung dinh dưỡng của Mười Một thì mới miễn cưỡng có thể cân bằng thu chi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn tới đây không phải vì kiếm tiền, quan trọng nhất là tu luyện Siêu Thị Lực!
“Tiếp theo chúng ta cứ chia nhau ra hành động như đã nói trên xe." Thời Vũ nói.
"Được." Trần Khải gật đầu: "Vậy trưa nay sẽ tập trung ở đây. ”
Làm vậy sẽ tăng tốc độ diệt chuột lên một chút, dù sao diện tích đất nông nghiệp với núi rừng ở đây cũng quá lớn.
Trước hết cứ chia nhau ra hành động, gặp phải những con Chuột Chũi đơn độc thì tự mình nghĩ biện pháp đối phó, gặp phải bầy Chuột Chũi thì gọi mọi người lại, cùng nhau bày mưu tính kế, đến lúc đó lại làm việc theo nhóm, vậy sẽ hiệu quả hơn.
"Chúng ta so xem ai là người diệt nhiều Chuột Chũi nhất đi?" Vu Tinh Tinh nói.
"Ơ..." Trang Nguyệt nhìn về phía con Thực Thiết Thú của mình rồi lâm vào trầm tư, nếu chơi trò này có phải cô sẽ đứng cuối không.
Tại sao cô lại cảm thấy con Thực Thiết Thú của cô và của Thời Vũ không phải là cùng một loại sinh vật nhỉ?
Lúc này, Thực Thiết Thú của Trang Nguyệt đã bắt đầu ngủ gật, mơ mơ màng màng, mà Thực Thiết Thú của Thời Vũ lại rất hăng hái ngẩng đầu nhìn lung tung khắp nơi...
Thị lực tốt thì nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Thị lực kém thì nhìn cái gì cũng giống như thêm một lớp Mosaic trước mặt.
Đây là tâm trạng hiện tại của Mười Một.
Sau khi thỏa thuận xong, bốn người tách ra.
"Mục tiêu là diệt được 20 con chuột trước buổi trưa..." Thời Vũ quay sang nói với Mười Một đang đi theo bên cạnh hắn.
"Ngao ngao!" Mười Một biểu thị ra vẻ mặt nghiêm túc.
Không, nó phải diệt được 200 con!
Hiếm khi thị lực của nó trở nên tốt như vậy, nên nó muốn thỏa thích hoạt động.
"Anh mặc kệ nhóc bắt bao nhiêu con." Thời Vũ nhìn về phía cái hố lớn vừa rồi, nói: "Nhóc không được phá hư hoa màu và cây ăn quả của người ta, nghe rõ chưa?”
"Nếu không, đến lúc đó không chỉ không kiếm được tiền, còn phải đi bồi thường cho người ta."
"Chúng ta cũng không có nhiều tiền, chỉ có thể trừ vào tiền ăn của nhóc thôi."
"A." Sắc mặt Mười Một sụp xuống, ánh mắt ủy khuất, bàn tay nóng lòng muốn thử cứng đờ lại.
Việc này quá khó khăn.
"Hôm nay không cần rèn luyện kỹ năng Cứng Rắn, chủ yếu là rèn luyện năng lực phản ứng. Với thể lực của nhóc, không cần dùng đến kỹ năng cũng có thể diệt được Chuột Chũi." Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Tên nhóc này, bây giờ ngay cả tấm thép cũng có thể đập nát được, nên những cây ăn quả và hoa màu kia thật sự không chịu nổi!
"Nhưng mà không cần biết nhóc bắt được bao nhiêu con, toàn bộ thù lao thu được đều có thể dùng để cải thiện bữa ăn cho nhóc."
Thời Vũ thưởng phạt rõ ràng, hai mắt Mười Một lại sáng lên.
……
Tiếp đó, Mười Một tùy ý phi nước đại trên cánh đồng.
Chú nông dân phụ trách canh gác và tuần tra cánh đồng ung dung đến muộn, đi theo phía sau kiểm kê lại số lượng Chuột Chũi bọn họ đã tiêu diệt.
Đám chuột khổng lồ này quả thực rất khó đối phó. Gặp những con ở xa cửa hang thì tốt, lấy năng lực bộc phát của Mười Một hoàn toàn có thể bắt được dấu vết di chuyển của chúng sau đó nhanh chóng hạ gục.
Nhưng gặp phải mấy con gần cửa hang, dù Mười Một rất cố gắng cũng bị để lọt mất mấy con. Nó tức giận đến mức ước gì Thời Vũ có thể dạy nó kỹ năng Thổ Độn ngay tại chỗ, để nó trực tiếp đi xuống đất bắt.
Thời Vũ không nói lên lời.
Không phải trước đây nhóc rất ghét kiểu không làm mà vẫn được hưởng kỹ năng à...
Hiện tại mới biết là có càng nhiều kỹ năng thì càng tốt hả?
Nhưng mà, hắn sẽ không sao chép kỹ năng Độn Thổ, vì có giới hạn về số lượng kỹ năng sao chép trong sổ tay kỹ năng nên mỗi kỹ năng đều phải sao chép hợp lý.
Không thấy hắn đang tìm cơ hội kinh doanh bằng kỹ năng Nhả Tơ hả? Nếu thêm cả kỹ năng Độn Thổ nữa thì hắn sợ mình sẽ trực tiếp mở ra một thành phố dưới lòng đất mất.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Đến giữa trưa, chiến tích của Thời Vũ và Mười Một tạm thời là 22 con, trung bình cứ 5 phút bắt được một con Chuột Chũi.
Đáng tiếc không gặp phải đám Chuột Chũi nào, chứ không thì số lượng sẽ còn nhiều hơn.
Lúc này, bởi vì Mười Một vẫn đang dồi dào sức lực nên nó vẫn còn đang tìm kiếm Chuột Chũi khắp cánh đồng.
Biểu thị chuột không nghỉ ngơi là nó cũng không nghỉ ngơi.
Ba người còn lại trở về, cả ba đều đói đến choáng váng đầu óc, chỉ có Thời Vũ và Mười Một vẫn đang cố gắng.
“Chết tiệt, hai người vẫn còn đang chuột bắt hả?” Trần Khải không thể tin nổi, nói.
Sau khi ba người đi tới chỗ Thời Vũ, bọn họ nhìn Mười Một đang tích cực phi nước đại trên cánh đồng, tâm tính bị đả kích tột độ.
Đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi, con Thực Thiết Thú này vẫn còn sức sống như vậy sao???
Nhất là Trang Nguyệt, biểu cảm của cô nàng trở nên kỳ quái. Dù sao thì con Thực Thiết Thú của cô chưa hoạt động bao lâu đã bắt đầu lim dim…
"Dù sao đây cũng là một kiểu rèn luyện. Con Thực Thiết Thú của tôi ngoại trừ ăn, thì cũng thích huấn luyện." Thời Vũ trầm mặc một lúc rồi nói.
"So với khối lượng huấn luyện của nó trước đây thì... Không là gì cả.”
Ba người: ???
"Buổi sáng hôm nay, không phải tâm trạng của cậu không tốt sao, sao bây giờ lại hăng hái vậy?" Trần Khải mờ mịt nhìn Thời Vũ.
Thực Thiết Thú là sinh vật siêu phàm không mệt thì cũng thôi đi, làm sao cậu có thể sung sức như vậy.
Phơi nắng lâu như vậy mà trông như chả có chuyện gì.
Thời Vũ tiện tay lấy ra viên nang Minh Thần ra, nói: "Lấy một viên đi, nó rất hiệu quả.”
Tâm tính của ba người lại bị đả kích tột độ.
Dù sao người bình thường khi mệt mỏi theo bản năng sẽ nghỉ ngơi, còn Thời Vũ thì ngược lại... Khôi phục trạng thái bằng cách ăn thuốc bổ???
Như vậy cũng quá liều mạng.
"Hình như mình đã biết vì sao lại thua ngự thú sư học ở trong thành phố rồi."
Trần Khải trong tiềm thức đã vẽ ra hình ảnh học sinh trong thành phố thức đêm, uống thuốc để học.
Không sợ người khác tài giỏi hơn mình, chỉ sợ người khác liều mạng hơn mình!
Chết tiệt! Thua hoàn toàn.
"Này, các cậu đã diệt được bao nhiêu con?"
Trang Nguyệt nhìn về phía Mười Một có phong cách khác hoàn toàn với con Thực Thiết Thú của mình ở phía xa, quay sang hỏi Thời Vũ.
"Các cậu thì sao?" Thời Vũ hỏi ngược lại.
"Tôi bắt được 6 con." Vu Tinh Tinh nói.
"7 con." Trần Khải nói.
Trang Nguyệt: "Con Thực Thiết Thú này quá ngu ngốc, chỉ diệt được hai con.”
"Ngao——"
Lúc này, Mười Một đúng lúc trở về, bắt được mấy từ khóa mà nó hiểu được như ‘Thực Thiết Thú’, ‘ngốc’, nó lập tức không vui.
Đừng có giáng một gậy đập chết tươi toàn bộ Thực Thiết Thú chứ...
Thể chất giữa Thực Thiết Thú và Thực Thiết Thú không thể vơ đũa cả nắm được!
Đi cùng nó trở về còn có chú nông dân phụ trách tuần tra dọn dẹp chiến trường cho bọn Thời Vũ.
"Đừng nói như thế. Con Thực Thiết Thú non này là thú cưng đạt hiệu quả nhất tôi từng gặp đấy. Trong 2 tiếng mà bắt được tận 22 con Chuột Chũi, vô cùng giỏi."
Hiệu suất làm việc cao như thế này, ông cũng chỉ mới gặp qua một vài con thú cưng thuộc chủng tộc chim. Đặt tiêu chuẩn này lên một con Thực Thiến Thú quả thật không dám tưởng tượng.
22 con ???
Đầu của ba người còn lại không xoay nổi nữa.
22? Ông chắc chắn rằng nó không phải là 12 mà là 22 chứ???
Trang Nguyệt cũng trợn tròn mắt, nhiều hơn cô 11 lần? Ông không nói đùa chứ?
"Trước tiên ăn cơm hộp nghỉ ngơi đi." Thời Vũ nói.
Bọn họ trợn tròn mắt. Đừng so sánh nữa, không có ý nghĩa đâu.
Ăn cơm quan trọng hơn!
Nhân viên của nhà văn hóa thôn mang cơm trưa đến cho bọn hắn. Sau khi ăn xong, họ phải tiếp tục làm việc.
Đây cũng là yêu cầu ban đầu của bốn người. Dù sao bọn họ cũng đến đây để rèn luyện, ăn trưa thôi là được rồi, không cần nghỉ trưa, nghỉ ngơi một chút là được.
Sau đó, bốn người họ đơn giản ăn hộp cơm và uống nước khoáng lạnh.
Thực Thiết Thú của Trang Nguyệt, Thú Giáp Băng của Trần Khải và Bụi Gai Quái Dị của Vu Tinh Tinh đều bị thu hồi vào trong không gian ngự thú nghỉ ngơi, chỉ có Mười Một... Nó vẫn còn ở bên ngoài.
Sau khi ăn mấy miếng măng mà Thời Vũ để trong ba lô, vì để không làm chậm trễ quá nhiều thời gian, nó lại chạy sang một bên tự mình khổ luyện.
Nó cảm thấy tốc độ bộc phát của mình vẫn còn quá chậm, nếu không nó sẽ không để xổng mất nhiều Chuột Chũi như vậy.
Để chạy mất một con, chẳng khác nào mất đi một khúc Thiết Trúc...
Trong tâm trạng đau buồn, Mười Một bắt đầu đi vòng quanh con đường nhỏ rồi chạy nước rút.
Hành động này của nó làm cho nhóm Trần Khải nhìn mê mẩn.
Thấy Mười Một tự kỷ luật và chăm chỉ, Trang Nguyệt, Trần Khải à Vu Tinh Tinh cảm thấy hơi thắt ngực, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù có nước khoáng, nhưng cảm thấy hộp cơm này thật sự khó nuốt.
Bọn họ nhìn về phía Thời Vũ, người đang cảm thấy chuyện này rất bình thường.
"Này... Con Thực Thiết Thú của cậu không cần nghỉ ngơi sao??? " Trang Nguyệt nói ra sự nghi hoặc của cô nàng.
Điều này không khoa học chút nào, Thực Thiết Thú không phải như vậy! !
Lúc trước cô ở trung tâm nuôi dưỡng chọn lâu như vậy, sao lại không tìm được con Thực Thiết Thú nào khỏe mạnh như vậy chứ!
"Nếu không, các cậu cảm thấy vì sao kỹ năng Cứng Rắn của nó có thể đạt cấp tinh thông ?" Thời Vũ vẫn luôn rất bình tĩnh.
Cả ba người nhất thời không nói nên lời, cũng có lý.
Tuy nhiên, một ngự thú sư mang theo thuốc bổ bên người và một con Thực Thiết Thú buổi trưa không ngủ mà luyện tập chạy nước rút, chủ tớ hai người không ai bình thường hết!!!