Tại cơ sở huấn luyện núi Thiên Mang, trên thao trường rộng lớn, một đám ngự thú sư nhếch nhác đang đứng ở đó.
Lúc đầu, có tổng cộng 100 người tiến vào núi Thiên Mang, nhưng cuối cùng chỉ còn lại 73 người đang đứng ở đây.
Còn 27 người bị loại kia, không có gì bất ngờ, đều là bỏ dở giữa chừng.
Có thể là do không chịu được môi trường hoang dã, cũng có thể là bởi vì bị thương trong quá trình huấn luyện nên không thể tiếp tục khảo hạch.
“Những bạn còn có thể đứng ở chỗ này đã chứng tỏ bản thân cũng có một chút tố chất. Nhưng núi Thiên Mang cũng chỉ là một môi trường huấn luyện nhân tạo. Nếu ngay cả nơi này cũng chịu không nổi thì đừng nói đến việc khám phá di tích, lại càng đừng mơ đến sau này tham gia khảo hạch chuyên nghiệp. Tốt nhất là cứ ngoan ngoãn về nhà nuôi thú cưng đi!"
Người phụ trách huấn luyện Chu Vạn Sơn đứng trên bục nói thẳng.
Ở dưới, tất cả các ngự thú sư thực tập đều im lặng. Ở đây ông là sếp, ông nói cái gì cũng đúng hết.
Tuy nhiên, so với những điều vô nghĩa này, các thí sinh ở đây lại càng muốn biết số điểm tích lũy mà mình đạt được và mình xếp thứ mấy trong lần kiểm tra huấn luyện này hơn.
Tuy rằng trong quá trình huấn luyện có thể tự áng chừng được số điểm tích lũy của mình, nhưng căn bản là không biết được điểm của người khác. Bởi thế nên cũng không có cách nào biết được thứ hạng cụ thể.
"Được rồi, kế tiếp nếu các bạn muốn biết thứ hạng và điểm tích lũy cụ thể của mình là bao nhiêu thì có thể tự mình đi xem. Thành tích đã được dán lên bức tường kia."
"Trong đó, những người xếp trong top 20 sẽ có được tư cách thăm dò di tích. Một tuần sau sẽ chính thức đưa các bạn tiến vào di tích lần đầu tiên, còn thông tin cụ thể thì xin hãy chú ý đến thông báo của hiệp hội gửi đến các bạn."
"Lần khảo hạch huấn luyện lần này đã kết thúc, sau khi đổi điểm tích lũy xong các bạn có thể rời đi."
Sau khi thông báo qua loa một hồi, người phụ trách cơ sở huấn luyện Chu Vạn Sơn quay đầu rời đi, để lại một đám đông ồn ào.
Không hề ngạc nhiên, tất cả mọi người đều lao về phía bức tường bên cạnh bục phát biểu.
Một bảng xếp hạng thành tích tại cơ sở huấn luyện được photo ra làm 10 bản rồi dán lên tường, để cho tất cả mọi người ở đó có thể nhìn thấy rõ ràng. Trong đám đông, Thời Vũ đi theo đoàn người tiến tới, nhìn từ trên xuống một lượt.
Cái cảm giác này... Nói như thế nào nhỉ? Nó khiến hắn có cảm giác như được trở lại trường trung học, mỗi lần thi xong đều cùng đám bạn học tụ tập lại để xem thành tích.
"Vị trí thứ nhất, Thời Vũ, 20.000 điểm? Thời Vũ là ai? ”
"Không biết... Không phải trường chúng tôi.”
"Cũng không phải trường chúng tôi."
Trong số các ngự thú sư thực tập ở đây thì học sinh vẫn chiếm đa số, dù sao thì trình độ trung bình cũng không cao.
Những ngự thú sư thực tập lớn tuổi hơn thì trình độ trung bình của thú cưng đều ở cấp 10, bọn họ đều được cử tới một cơ sở huấn luyện khác.
Đối với cái người tên Thời Vũ ở vị trí thứ nhất này, hiện giờ, những thí sinh ở đây đều đang bàn tán rất sôi nổi.
Còn bản thân Thời Vũ, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên đã nhìn thấy tên mình. Hắn xoay người lập tức rời đi, ẩn giấu công cùng danh.
Chỉ là đứng nhất trong khảo hạch huấn luyện thôi.
Vẫn nên nhanh chóng đổi điểm tích lũy thành hiện vật rồi trở về bổ sung tí máu thôi...
Tuy nói như vậy, nhưng sau khi Thời Vũ rời đi, hắn vẫn bị người ta đâm sau lưng.
"Mẹ kiếp, Thời Vũ."
Trong đám đông, sinh viên ưu tú Trần Khải nhìn cái tên đang đứng thứ nhất, trong lòng len lỏi một loại cảm xúc đặc biệt.
Mặc dù cậu biết rằng Thời Vũ rất mạnh, nhưng khi nhìn thấy Thời Vũ đoạt vị trí thứ nhất, trong lòng vẫn cảm nhận được một nỗi buồn không tên quét qua.
20.000 điểm tích lũy, tương đương với 5 con hung thú cấp 10 đã thức tỉnh.
Cậu nhìn lại thứ hạng của mình, tại sao cậu lại cảm thấy dù đã cố gắng suốt một tuần nhưng lại càng thua kém Thời Vũ?
Chẳng lẽ là cậu chưa đủ cố gắng?
"Cậu biết người này không??"
Sau khi Trần Khải kinh ngạc đến thốt lên, bạn học của cậu nhao nhao tới hỏi thăm.
"Người này là ai vậy?"
"Ừm, là một ngự thú sư đến từ một trường học trọng điểm trong thành phố. Tôi đã mua viên nang Minh Thần dùng để huấn luyện thú cưng sau khi được cậu ấy gợi ý. Quả nhiên, cậu ấy vẫn giỏi như vậy."
Bạn học của Trần Khải sửng sốt. Chả trách con Thú Giáp Băng của Trần Khải lại đột phá và thực lực tiến bộ cực nhanh, thì ra là được sư phụ chỉ dạy.
Viên nang Minh Thần chính là thứ mà Trần Khải thường ăn khi rèn luyện hả?
Họ sẽ nhớ kỹ, đợi sau khi trở về lập tức nghiên cứu thêm.
......
Tiếp sau đó, Thời Vũ chạy đi đổi điểm.
Sau đó nữa, hắn lại gặp người quen.
Gấu Nhỏ Nghiêm Kỳ cười ha hả nhìn Thời Vũ, nói: "Để anh giúp cậu đổi.”
"Đúng rồi, anh đã nói với thầy Lâm về chuyện con Thực Thiết Thú của cậu biết dùng Lôi Chưởng."
"Ồ? Quán chủ họ Lâm đã nói gì vậy?”
Nghiêm Kỳ cười thầm trong lòng, còn có thể nói gì được nữa... Anh đã hình dung ra được vẻ mặt hoài nghi cuộc sống của quán chủ họ Lâm.
Thằng đồ đệ này, e rằng dạy không nổi nữa!
"Thầy Lâm bảo khi nào cậu rảnh thì hãy tới võ quán một chuyến, bên đó có một ít thức ăn dinh dưỡng đặc biệt, còn tính truyền kinh nghiệm cho cậu về kỹ năng Lôi Chưởng."
"Được." Thời Vũ gật đầu.
Quán chủ tên Lâm Hồng Niên này chính là cha của chị gái gấu trúc kia, không biết ngoại trừ Lôi Chưởng ra, ông ấy còn có kỹ năng cao cấp nào khác để cho hắn trộm... Dù sao ông ấy cũng thuộc nhóm ngự thú sư tải giỏi nhất Bình Thành, hẳn là phải có bí mật nào đấy.
Sau khi đổi điểm xong, Thời Vũ lập tức đi về nhà.
Hiện tại, hắn rất nhớ nhà, nhớ chiếc giường lớn mềm mại, nhớ bồn tắm nước nóng và nhớ thức ăn bình thường.
Tóm lại, mấy nơi hoang dã kiểu này thực sự không phải là dành cho người ở.
"Chờ sau này có tiền, nhất định phải lập một khế ước với sinh vật máy móc, đi mời một kỹ sư máy móc vể."
"Mình muốn loại gì đó giống như transformers, có thể biến thành Gundam để chiến đấu, cũng có thể biến thành máy bay, xe hơi chở người và cả nhà ở nữa."
Cứ như vậy thì sau này đi tới mấy nới hoang dã vắng vẻ, chắc cũng có thể sống một cuộc sống hiện đại tiện nghi nhỉ?
Sau khi về đến nhà, Thời Vũ lăn qua lộn lại một chút, sau đó liền nằm vật xuống.
Hắn trở mình rồi cầm điện thoại lên và đăng nhập vào trang web mà người ó dđã cho hắn.
Đối phương nói nếu hắn muốn mua tài nguyên thì cứ vào trang web này là được, hình như còn có giảm giá, hơn nữa còn giao hàng tận nhà. Quá tiện, cũng đỡ hắn phải chạy ra ngoài mua.
"Một tuần sau, những người đã vượt qua bài kiểm tra lần này sẽ phải tới khu di tích… Có phải thời gian hơi eo hẹp không?”
Thời Vũ rất muốn phát triển vững vàng trước đã... Thế nhưng, cái bản tính tìm đường chết của hắn hình như lại hoạt động trở lại.
Chết tiệt... Không khống chế nổi bản thân... Hắn muốn đi xem chỗ đó.
"Quên đi, nghe Lục Thanh Y nói thì di tích này không có nguy hiểm gì cả, chỉ là một di tích mẫu để thí nghiệm thôi. Hắn chỉ đi xem chữứ không muốn đi chết, cũng không phải vấn đề lớn."
"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cứ phải tiêu xài một ít tài nguyên trước đã."
Dù sao bây giờ hắn cũng là người có tiền rồi, có 10 triệu cơ mà. Chỉ cần không mua vật liệu tiến hóa cao cấp cho Sâu Bông Xanh thì vẫn có thể tiêu xài trong một thời gian rất dài, mua được rất nhiều thứ...
Quả nhiên, vì hạnh phúc của cả nhà, Sâu Bông Xanh vẫn nên tự đi khám phá con đường tiến hóa tốt đẹp đi.
Nếu như mọi việc suôn sẻ, nói không chừng trong di tích có thể tìm được vật liệu tiến hóa thích hợp thì sao?
Tất cả những thứ này đều là một khoản đầu tư hợp lý.
Thứ mà Thời Vũ tìm kiếm không phải là tài nguyên cho thú cưng, mà là tài nguyên cho ngự thú sư, loại tài nguyên có thể giúp ngự thú sự đại chiến 10 ngày 10 đêm cũng không cần uống thuốc bổ ấy.
Ở giai đoạn ngự thú sư thực tập thì còn tạm ổn, một số ngự thú sư có thiên phú cường hóa còn không có cách nào vận dụng thiên phú của mình vào thực chiến, chỉ có thể dùng để huấn luyện.
Nhưng sau khi qua khỏi giai đoạn thực tập, lợi thế của ngự thú sư nắm giữ thiên phú cường hóa chiến đấu càng trở nên rõ ràng hơn.
Một bên là ngự thú sư có thiên phú Thần Giao Cách Cảm đặc biệt, một bên là ngự thú sư có thiên phú cường hóa. Khi cấp bậc của cả hai bên tăng lên, trên phương diện thực chiến thì người thuộc vế sau sẽ kéo dài sự chênh lệch với người ở vế trước.
Nhưng tương đối mà nói, sau một trận chiến, ngự thú sư có thiên phú cường hóa chiến đấu chắc chắn sẽ phải tiêu hao nhiều hơn.
Những loại thuốc bổ này là để chuẩn bị cho họ.
"Ừm..."
Không giống như viên nang Minh Thần được tổng hợp từ một số loại dược liệu cấp thấp, thời vũ đăng nhập vào trang web đặc biệt này thấy hầu hết các tài nguyên được bán trên trang web này đều là hàng tự nhiên.
Đương nhiên, giá cả cũng sẽ đắt hơn, nhưng Thời Vũ cảm thấy đắt một chút cũng được, chỉ cần có tác dụng là được.
Râu của thực vật siêu phàm Nhân Sâm Baby?
Sữa ong chúa của Trăm Hoa?
Mỡ của Ếch Rồng Thôn Thiên tộc Á Long?
Thần Thụ sống trong bí cảnh, có thể khôi phục thể lực và năng lượng của ngự thú sư trong thời gian ngắn nhất khi ngự thú sư trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất?
Sao nhìn quen quen, có rất nhiều loại thuốc bổ vừa kỳ quái lại vừa quen thuộc.
"Đậu Thần này khá tốt, nhưng loại chất lượng thấp nhất nhất cũng phải 10 ngàn, hơi đắt... Nhưng có thể mua thử một hạt để xem hiệu quả. Với cái này, nói không chừng mình có thể thử dạy kỹ năng cấp cao, Nhân Bản, Giấc Ngủ Tuyệt Đối, Uy Hiếp... Có thể thử xem sao.”