Chuyện gì đã xảy ra vậy… quyển sổ tay này đến từ đâu?
Đại não của Thời Vũ trong thoáng chốc nhận được rất nhiều tin tức.
Những thông tin này xuất hiện trong tâm trí của hắn dưới dạng hình ảnh, câu từ rất dễ hiểu.
Choáng váng một lúc, Thời Vũ khẽ giật mình.
Bởi vì trong đầu xuất hiện sổ tay khắc trên đá, Thời Vũ theo bản năng hiểu một phần chức năng của nó.
Cái chức năng này là một BUG (lỗi), có thể coi như là một Plug-in (công cụ sửa đổi).
Cuốn sổ tay này còn được gọi là sổ tay kỹ năng.
Nó có thể sao chép khả năng của sinh vật siêu phàm rồi thu vào trong quyển sổ này. Mà dựa vào khả năng thu thập năng lực trong quyển sách, Thời Vũ có thể tự do giảng dạy cho các sinh vật siêu phàm khác, ngoại trừ nhân loại.
Sở dĩ sinh vật siêu phàm cường đại như vậy là bởi bọn chúng nắm giữ các loại kỹ năng cực kỳ đặc thù... Sao chép và giảng dạy, nghe thì có vẻ không khoa học lắm.
Năng lực của sinh vật thần thoại cũng có thể sao chép lại để dạy cho dã thú bình thường sao?
Theo phản hồi của sổ tay kỹ năng, để thành công sao chép được khả năng của các sinh vật siêu phàm khác cần phải đáp ứng ba điều kiện.
1. Tận mắt nhìn thấy sinh vật đó sử dụng năng lực này.
2. Tiếp súc thân thể với nó,
3. Từ lúc nhìn thấy kỹ năng cho đến khi tiếp xúc thân thể, cần phải được hoàn thành trong vòng 1 giờ đồng hồ.
Đây chính là điều kiện để sao chép và thu thập kỹ năng.
Mà nếu muốn giảng dạy kỹ năng cho các sinh vật khác cũng cần phải đáp ứng một số điều kiện nhất định.
Tùy thuộc vào cấp bậc của kỹ năng, việc giảng dạy sẽ tiêu hao thể lực của người sử dụng.
Ngoài ra, đối tượng được giảng dạy cũng phải có đủ trình độ tương xứng với kỹ năng được dạy…
Có nhiều điểm hạn chế hơn, nhưng Thời Vũ vẫn im lặng. Tuy rằng hắn vẫn chưa phải là một ngự thú sư, nhưng hắn hiểu quyển sổ tay kỹ năng, thu thập và giảng dạy này tuyệt đối là thứ mà tất cả các ngự thú sư luôn thèm khát.
Thực lực của một ngự thú sư, ngoại trừ phụ thuộc vào năng lực của dã thú, còn có liên quan mật thiết đến ba phương diện.
Một là thiên phú ngự thú của bản thân và khả năng phát triển năng lực ngự thú.
Ví dụ như ngự thú sư có thiên phú cường hóa lửa. Tập trung vào khả năng khai thác thiên phú của mình mà uy lực kỹ năng của dã thú có thể có sự chênh lệch.
Hai là là kỹ năng bí mật.
Tất cả các dã thú chỉ có thể thức tỉnh kỹ năng chủng tộc của chúng, những kỹ năng chủng tộc có thể được thức tỉnh một cách ngẫu nhiên, đây là đặc điểm quan trọng để đánh giá cấp độ chủng tộc của dã thú.
Một con thú có lực chiến đấu mạnh mẽ hay không, sức mạnh kỹ năng của nó là một đặc điểm rất quan trọng.
Cũng tức là, dã thú rất khó có thể học được các kỹ năng khác ngoài các kỹ năng chủng tộc.
Giảng dạy cho dã thú những kỹ năng khác ngoài kỹ năng chủng tộc, khó khăn không kém gì việc dạy cho một đứa trẻ 7 tuổi học lái máy bay. Nhưng mà, thông qua một số phương pháp giảng dạy đặc biệt, con thú vẫn có vài phần trăm học được các kỹ năng khác.
Phương pháp giảng dạy kỹ năng này cũng giống như bí tịch võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, rất trân quý, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của một con thú.
Nếu như một ngự thú sư nắm được phương pháp giảng dạy kỹ năng tăng cường thực lực, sau đó để cho dã thú của mình lĩnh ngộ, con thú đó thậm chí có thể vượt trên chủng tộc, chiến thắng mọi đối thủ ở mọi cấp bậc.
Thứ ba là phương pháp tiến hóa.
Các dã thú đều có khả năng tiến hóa, nhưng những con đường tiến hóa đều rất bí ẩn.
Ngự thú sư nắm giữ phương pháp tiến hóa có thể tăng cấp bậc chủng tộc của dã thú, sau đó thức tỉnh những kỹ năng chủng tộc mạnh mẽ hơn.
Trong ba hạng mục này, một là ngự thú sư tự khai phá tiềm năng của mình.
Hai và ba là ngự thú sư tích lũy thêm kiến thức và kinh nghiệm.
Mà Thời Vũ sở hữu quyển sổ tay kỹ năng này dường như cũng tương đương với việc hắn nắm giữ rất nhiều kỹ năng bí mật.
Sổ tay kỹ năng…
Đây là... Hệ thống? Hay là thiên phú ngự thú thứ hai của mình?
So với hệ thống hư vô mờ ảo, Thời Vũ càng vững tin rằng nó là thiên phú thứ hai của mình.
Nhưng thiên phú ngự thú của mình không phải thần giao cách cảm sao?
Hơn nữa chưa từng nghe thấy loại thiên phú plug-in cấp bậc ngự thú này bao giờ.
Cũng chưa từng nghe thấy có người nào có đến hai loại thiên phú ngự thú.
Cảm xúc nội tâm của Thời Vũ dâng trào.
Trong một giây ngắn ngủi, não của hắn đã tưởng tượng ra vô số khả năng.
Nhưng nếu như là hắn thì xem ra cũng có khả năng đấy chứ?
Hắn là người xuyên không, vốn không phải là người bình thường.
Thời Vũ kia có thiên phú thần giao cách cảm, vốn không liên quan đến hắn. Thời Vũ hắn bây giờ có thêm thiên phú sao chép, điều này cũng rất khoa học.
“Tóm lại trước tiên phải bình tĩnh ~~~”
Bất luận thế nào thì đây cũng là chuyện tốt. Cái này giống như kỹ năng vượt trội hiếm có của hắn vậy….
Từ khiếp sợ, đến vui sướng, hiện giờ trong lòng Thời Vũ đang thở phào nhẹ nhõm.
Ngay từ khi nhận thức được rằng mình xuyên không, trong lòng hắn vẫn luôn không yên tâm, cảm thấy thiếu thiếu cái gì, bây giờ cuối cùng cũng thấy thoải mái. May mắn của một người xuyên không chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Thôi chết, trễ giờ rồi”.
Sau khi đắm chìm trong sự chấn động về sổ tay kỹ năng một hồi, Thời Vũ bỗng nhiên phát hiện ra thời gian đã rất muộn.
Hắn thay quần áo xong bèn chuẩn bị đi thực hiện các công việc buổi sáng, ngay cả bữa sáng hắn cũng không định ăn. Đương nhiên là lúc này Thời Vũ không muốn làm việc. Hắn muốn đi thử năng lực vừa mới thức tỉnh của mình một chút, để xem rốt cuộc là nó có thật hay không.
Ôm tâm trạng chờ mong, Thời Vũ nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.
……
Trung tâm nuôi dưỡng dã thú của thành phố Băng có diện tích rất lớn. Môi trường liên quan có hồ nước, thảo nguyên, rừng rậm, núi tuyết... Đều là nơi cư trú của các thú cưng khác nhau.
Muốn chăm sóc nhiều thú cưng như vậy, nhân viên của trung tâm nuôi dưỡng cũng không ít. Gần đó có một khu vực dành cho nhân viên có diện tích rất lớn. Thậm chí việc chế biến, khuân vác các loại thức ăn cho dã thú cũng đều được tiến hành ở chỗ này.
Trong xưởng thức ăn ở trung tâm nuôi dưỡng, hiện tại đang tụ tập một lượng lớn những người chăm sóc. Tuy nhiên, bởi vì phân công nhiệm vụ không đồng đều, phần lớn những nhân viên đều không tập trung cùng lúc.
Thời Vũ sau khi tới nơi này lập tức đi tìm thức ăn mình cần vận chuyển đi, mục tiêu rất rõ ràng. Tuy nhiên, sau khi lấy được đống thức ăn, quy cách của thức ăn lại vượt quá tưởng tượng của Thời Vũ.
“Thảo nào người bình thường không làm ngự thú sư nổi. Đám thú cưng này ăn còn ngon hơn người.”
Thời Vũ vừa ôm hai cái hộp bảo quản nặng nề đi ra, trong lòng hắn không nhịn được nói.
Trong hộp bảo quản là từng tầng từng lớp thịt tươi, có ít nhất bảy tám chủng loại thịt. Nhìn qua có thể thấy được đây là một bữa ăn dinh dưỡng được chuẩn bị đặc biệt.
Trong phòng vẫn còn một cái hộp bảo quản như vậy nữa, tất cả đều là bữa sáng của tộc Sói Tuyết mà hắn chuẩn bị phải cho ăn.
“Thời Vũ?”
“Cậu đang đi cho Sói Tuyết ăn hả?”
Thời Vũ lần lượt vận chuyển mấy cái hộp bảo quản. Có người nhìn thấy loại thức ăn mà Thời Vũ vận chuyển, bỗng nhiên dừng lại trêu trọc: "Đám kia không thân thiện đâu, cẩn thận một chút.”
“Nhưng mà phòng y tế của trung tâm chúng ta rất chuyên nghiệp đấy…”\
“Đừng nghe tên này chém gió. Có sói đầu đàn ở đó, sẽ không có nguy hiểm nào đâu.” Bên đó có người trấn an Thời Vũ.
“Nói đùa, nói đùa thôi… Bọn tôi vận chuyển xong rồi, cậu có cần hỗ trợ không?”. Người kia lại hỏi.
Thời Vũ nhìn hai người, tiếc rằng hắn hoàn toàn không có chút ký ức gì về bọn họ, chỉ có thể dùng nụ cười ngượng ngùng nhưng lịch sự đáp lại: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi cũng sắp chuyển xong rồi.”
Nói xong, ba người cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa. Dù sao mỗi người đều có công việc riêng.
Sau khi đối phương rời đi, Thời Vũ nhớ lại. Thời Vũ kiếp trước bởi vì vấn đề chuyện gia đình mà dẫn đến tính cách như vậy. Hắn thích ở một mình và không thích tiếp xúc với người khác, cho nên không kết bạn trong môi trường làm việc mới, cũng không giao du tạo thêm các mối quan hệ khác, hắn luôn tự thân một mình, cho nên việc giao tiếp giữa người với gười vẫn còn nhiều thiếu sót.
Thảo nào cùng là thực tập sinh với nhau, hắ lại không có bao nhiêu ấn tượng với những người khác, ngay cả tên cũng không nhớ rõ... Ngược lại tư liệu dã thú của trung tâm nuôi dưỡng lại ghi nhớ không ít.
Thời Vũ lắc đầu. Tạm thời thì việc này cũng không có vấn đề gì, trước tiên cứ giữ nguyên như vậy. Tuy nhiên, người tự kỷ có thiên phú thần giao cách cảm, hắn thật là...
Tóm lại việc cấp bách trước mắt là chậm rãi làm quen với thế giới này, xã giao gì đó có thể để sau rồi tính.
Cuối cùng, sau khi tốn một khoảng thời gian để di chuyển một xe thức ăn, Thời Vũ khởi động xe vận chuyển, một mình đi tới khu vực núi tuyết nào đó. Nơi này chính là môi trường sống của Sói Tuyết.
Sau khi đến đích, hắn dừng lại, xuống xe, sau đó di chuyển thịt. Thời Vũ nhanh chóng trở nên bận rộn.
Trong quá trình này, sườn núi tuyết màu trắng ở phía xa dần hiện ra tàn ảnh. Dấu vết của mấy chục con Sói Tuyết xuất hiện.
"Ngao ô o o o! ! ! ~~~~ "
"Ngao ô o o o! ! ! ~~~~ "
Âm thanh khiến nội tâm của con người run rẩy vang lên, kèm theo từng tiếng sói tru. Sói Tuyết trắng trên núi tuyết đều chạy về phía này. Ngay từ đầu tốc độ đã rất nhanh, nhưng dần dần biến thành đi bộ.
Nhưng ngay cả khi bọn nó đang đi bộ, cảm giác cũng cực kì áp lực.
"Ngao ô o o o! ! ! ~~~~ "
Mỗi con sói khổng lồ dài đến 2 mét, cao gần 1 mét, trưởng thành rất tốt. Rất khó để tưởng tượng, đây chỉ là những ‘con non’.
Chúng có bộ lông dài màu trắng, đuôi, lưng và chân tay được bao phủ bởi những sợi lông màu xanh băng dày đặc.
Trong quá trình đi tới, đôi mắt màu lam của bầy sói nhìn chăm chú vào Thời Vũ, răng nanh lộ ra, khí lạnh tràn ngập trong miệng chúng.
[ Tên ]: Sói Tuyết
[ Thuộc tính ]: Băng
[ Cấp bậc chủng tộc ]: Siêu phàm cao cấp
[ Kỹ năng chủng tộc ]: Băng Toái Nha, Băng Liệt Trảo, Tuyết Ẩn, Hàn Tức
[ Giới thiệu ]: Sinh vật siêu phàm tiến hóa ở vùng núi tuyết, Băng Toái Nha và Băng Liệt Trảo có thể dễ dàng xé nát sắt thép. Chúng rất giỏi trong việc lén lút săn mồi trong thời tiết tuyết rơi.
Kho kiến thức của Thời Vũ không tệ. Trong đầu của hắn đã lập tức hiện ra tư liệu cụ thể của loại thú này. Thuộc tính đại biểu cho phân loại năng lực, cấp bậc chủng tộc đại biểu cho tiềm lực trưởng thành của sinh vật siêu phàm, tương ứng là hạ cấp thấp, trung cấp và cao cấp. Về phần kỹ năng, bản lĩnh xuất chúng của sinh vật siêu phàm chính là những thứ mà Thời Vũ đang muốn học trộm...
"Ngao ô o o o! ! ! ~~~~ "
"Ngao ô o o o! ! ! ~~~~ "
Lúc này, từng con Sói Tuyết khổng lồ đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm Thời Vũ, đồng tử lóe sáng.
"Quả nhiên nghe hiểu."
Về phần bị một đám tuyết lang nhìn chăm chú, lúc này Thời Vũ chỉ cảm thấy cực kì mới lạ.
Tuy rằng không cần nghĩ cũng biết bầy sói này hiện tại rất muốn ăn cơm, rất đói, nhưng Thời Vũ quả thực là đã nghe được.
Cảm giác biết bọn nó đang nói cái gì... vừa làm cho hắn an tâm, lại vừa làm cho hắn đau trứng.
An tâm là bởi vì cảm giác hai bên ở cùng một tần số, đau trứng là bởi vì có con sói nói muốn nếm thử hương vị của hắn.
Chết tiệt….
Cái công việc chết tiệt gì thế này.
Rõ ràng là đến để làm nhân viên chăm sóc, cuối cùng vẫn trở thành thức ăn dự phòng.
“Sói đầu đàn đâu?”
Thời Vũ cố hết sức không thèm để ý cảm giác này. Hắn nhìn về phía xa xa, tìm kiếm lão đại.
"Gầm gừ!!! ~~~~”
Sau khi bầy Sói Tuyết này đến, tất cả đều ngoan ngoãn đứng thành một hàng, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không phải sợ dọa Thời Vũ, cũng không phải do lễ phép, mà là do lão đại của chúng còn chưa tới.
Sau tiếng gầm gừ uy hiếp đó, bầy sói tránh thành một đường. Con vật đang đi tới là một con Sói Tuyết có hình dáng khổng lồ, thân thể dài chừng ba thước, cao ít nhất khoảng 1,6 đến 1,7 mét.
"Gầm gừ!!! ~~~~”
"Gầm gừ!!! ~~~~”
Sói đầu đàn của bầy Sói Tuyết chậm rãi đi ra, ánh mắt tập trung vào Thời Vũ.
Những con Sói Tuyết khác đều sợ hãi, tôn kính nhìn sói đầu đàn.
Sói Tuyết là loài sinh vật siêu phàm có tính chất bầy đàn rất cao, sói đầu đàn có lực uy hiếp tối cao.
Một số sói đầu đàn thậm chí còn có thể thức tỉnh một loại kỹ năng uy hiếp có thể tạo ra cảm giác áp bách, dùng để thống lĩnh bầy sói.
Đó cũng không phải là kỹ năng chủng tộc cơ bản của Sói Tuyết, mà đó là năng lực cấp cao cần những điều kiện cực kỳ hà khắc mới có thể thức tỉnh.
Dưới sự uy hiếp, đám Sói Tuyết đều ngoan ngoãn vô cùng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất có trật tự.
Hiển nhiên là những người thực tập như Thời Vũ có thể an toàn cho bầy Sói Tuyết ăn. Không phải vì năng lực giao tiếp thần giao cách cảm của hắn, mà là bởi vì có uy hiếp của sói đầu đàn.
Con Lang Vương này là dã thú của một vị ngự thú sư trong cơ sở chăm sóc, phụ trách giúp đỡ quản lý đàn sói.
Hiện tại, Thời Vũ hoài nghi, chủ nhân của con sói đầu đàn này, có phải đang ngay tại đây, nhìn trộm biểu hiện của hắn rồi tiến hành chấm điểm...
Chẳng qua là đối phương ở trong trung tâm nuôi dưỡng chắc chắn có địa vị rất cao, con sói đầu đàn này cũng chỉ là một con dã thú mà đối phương nuôi thả mà thôi, hẳn là sẽ không rảnh rỗi và nhàm chán chú ý đám thực tập sinh bọn hắn đâu.
Chẳng lẽ con sói này mới là giáo viên chấm điểm của mình? Biểu cảm của Thời Vũ trở nên quái dị.
Tiếp đến, con Sói Tuyết đầu đàn hờ hững tới gần từng bước, đến bên cạnh Thời Vũ.
Nội tâm Thời Vũ khẩn trương một chút, ánh mắt cảnh giác nhìn con sói đẹp đẽ, thần kì này.
Cảm giác áp bách mà con sói đầu đàn này mang lại cho hắn không thể so sánh với đám Sói Tuyết bình thường kia.
Đối phương chỉ dùng một ánh mắt, lộ ra uy hiếp đã có thể làm cho trái tim Thời Vũ đập thình thịch.
Lúc này, sói đầu đàn cũng đang nhìn Thời Vũ. Nó không ăn uống trước mà khí lạnh quấn quanh thân, tiếp tục đến gần Thời Vũ.
Sau đó, nó đi lướt qua người Thời Vũ, đầu chạm vào Thời Vũ một cái.
Theo lẽ thường, sói đầu đàn sẽ lưu lại mùi hương có lực uy hiếp của mình trên người thực tập sinh. Cứ như vậy, đám Sói Tuyết kia trong quá trình được cho ăn sẽ ngoan ngoãn hơn.
Khi Thời Vũ cảm thấy bên người lạnh buốt, hắn hiểu rằng mình đã bị sói đầu đàn đánh dấu.
Dùng cách này để lưu lại mùi hương sao?
Không tệ, so với ký hiệu bằng dấu nước tiểu thì cách này văn minh hơn nhiều.
Lúc Thời Vũ đang cảm khái, bỗng nhiên, sổ tay kỹ năng của hắn có hiệu lực.
Bởi vì vừa rồi sói đầu đàn theo bản năng phát tán uy hiếp, hơn nữa cũng vừa tiếp xúc với Thời Vũ...
Quá trình cực kỳ kịch tính và thuận lợi, khiến Thời Vũ rất mờ mịt. Vốn dĩ hắn còn muốn tìm cơ hội sao chép kỹ năng của sói đầu đàn, kết quả cứ đơn giản như vậy?
Hơn nữa, còn là kỹ năng của sói đầu đàn cao cấp.
Sổ tay kỹ năng mở trang đầu tiên, phía trên cùng là biểu tượng của sói đầu đàn.
Bên dưới là một đống câu chữ.
[Kỹ năng]: Uy hiếp
[Cấp bậc kỹ năng]: Cao cấp
[Giới thiệu]: Kỹ năng hệ tinh thần, có thể dựa vào khí thế để uy hiếp, đe dọa và thống lĩnh, cũng có thể làm cho sinh vật yếu hơn bản thân ngất xỉu, là biểu tượng của ‘Tố chất của Vương giả’.(Haki bá vương hơi phèn)
[Trạng thái]: Tạm thời chưa có đối tượng giảng dạy.