Tháng 7 năm 177 của Lịch Liên minh.
Những con hung thú trong núi tuyết gần đây không bình thường, khiến mỗi Hiệp hội Ngự thú sư ở thành phố Băng phải nâng cao tinh thần.
Đặc biệt là các ngự thú sư thuộc các chuyên ngành khác nhau của Hiệp hội Ngự thú sư. Bọn họ đã sớm bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Thú triều cách đây mười năm đã khiến Bình Thành tổn thất nghiêm trọng, thành phố Băng đã tiêu tốn nguồn nhân lực và vật lực khổng lồ mới xây dựng lại được quận Bình Thành. Lần này nói thế nào thì cũng không thể để hung thú tiến vào thành phố gây ra thiệt hại lần nữa được.
Dưới tình huống này, các ngự thú sư hiển nhiên là cũng vô cùng nhạy cảm đối với động tĩnh bên ngoài.
Ầm ầm!
Âm thanh của cơn chấn động lớn trên bầu trời quận Bình Thành như một sợi dây kéo căng trong lòng một số ngự thú sư trực tiếp bị đứt ‘phựt’ một cái đúng vào thời kỳ mẫn cảm này.
"Đậu xanh! Thú triều công thành à?"
"Sao lại không có một chút tin tức nào nhỉ?"
"Nghĩ thoáng lên đi, biết đâu chỉ là động đất thôi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiếng động này cực kỳ lớn, không chỉ các ngự thú sư, thậm chí cả người bình thường cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều phản ứng theo bản năng là chạy ra khỏi nhà và nhìn về phía bên ngoài.
Tuy nhiên, chỉ xuất hiện một tiếng nổ lớn, sau đó không có bất thường nào khác nữa.
Trụ sở cao tầng của Hiệp hội Ngự thú sư Bình Thành, mái nhà.
Đứng ở đây là một người đàn ông trung niên mặc âu phục xám. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời như một cái gương bị vỡ nát, rồi rơi vào trầm tư.
"Hội trưởng, vừa rồi là cái gì vậy?"
“Hiệp hội của các quận khác và trong thành phố đều cảm nhận được điều khác thường.”
Cửa ra tầng thượng mở ra, thư ký có dáng người cao ráo nôn nóng chạy vào. Tiếng động đó đã gây ra ảnh hưởng lớn đến bất ngờ đối với thành phố Băng!
Cho dù là khu vực khác cũng đều cảm nhận được đôi chút biến đổi.
Hội trưởng mặc âu phục xám nói: "Tôi cũng chỉ từng nghe nói về tình huống này, còn chưa chắc chắn có đúng như tôi suy đoán hay không…"
"Nếu đúng như vậy, cũng không nhất định là chuyện xấu gì."
… …
Toàn bộ thành phố Băng đều xảy ra chấn động ở những mức độ khác nhau, thậm chí biến đổi trong này còn đang dần dần lan rộng ra khỏi thành phố Băng, lan sang địa phương khác.
Mà tại thời điểm đó, nhân vật chính gây ra chuyện này đã trở về nhà, đeo tạp dề vào và chuẩn bị bữa ăn.
"Mười Một à, ăn nhiều chút nhé."
"Mau chóng trưởng thành đi. Thế giới này quá xấu xa, nhóc phải trở nên lớn mạnh hơn mới có thể bảo vệ tốt chúng ta."
"A——" Thực Thiết thú nhỏ ngơ ngác với lấy một đống măng trúc.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay hiếm thấy sự hào phóng của Thời Vũ.
Tuyệt vời!
Ở trong nhà, Thời Vũ hiển nhiên còn chưa biết tình hình bên ngoài, có điều dọc đường hắn đã nghe thấy những mấy người đi đường trò chuyện, mà hắn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Động tĩnh thật sự quá lớn rồi.
A, Thời Vũ, mày đúng là miệng quạ!
Đang yên đang lành đi nói chuyện với một tảng đá làm gì vậy trời?
Bây giờ xảy ra vấn đề rồi.
Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thời Vũ đã quyết định vẫn nên thành thật ở trong nhà thì hơn.
Ngoại trừ việc mua thực phẩm và thuốc men thì chỗ nào cũng không đi.
"Chít——"
Đúng lúc Thời Vũ hạ quyết tâm thì cây hồng bên cạnh truyền đến một tiếng kêu.
Con Sâu Bông Xanh ở trong lồng chim nhìn thấy Thời Vũ hôm nay cho Thực Thiết thú nhiều thức ăn ngon như vậy thì ngay lập tức phát ra tiếng kêu đói.
"Nhóc cũng ăn nhiều chút."
"Ăn mập rồi mới có thể nhả ra nhiều tơ."
Tiếp theo, Thời Vũ cũng cho Sâu Bông Xanh một đống lá còn sót lại. Nhìn thấy thức ăn, Sâu Bông Xanh cũng ăn một cách đắc ý.
Nó dễ chăm hơn Mười Một nhiều.
"Ôi, cũng cho bọn nó ăn xong rồi, đi ngủ trước đã….. cả ngày nay vô cùng mệt mỏi rồi."
Ngày hôm qua dạy Siêu Thị Lực, tác dụng phụ đến giờ vẫn chưa thuyên giảm. Bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, Thời Vũ quả thật không vui vẻ nổi.
Hắn định ngủ một giấc trước rồi nói, đến ngày mai biết đâu sẽ là một ngày tràn đầy hy vọng.
Đợi sau khi hồi phục rồi lại dạy kỹ năng cho Mười Một, nhanh chóng tăng cường năng lực chiến đấu của nó.
[Tên gọi] : Thực Thiết Thú
[Thuộc tính] : Kim
[Đẳng cấp chủng tộc] : Siêu phàm trung cấp
[Cấp bậc trưởng thành] : Thức tỉnh cấp 5
[Kỹ năng] : Cứng Rắn (tinh thông), Khép Lại Tốc Độ Cao (sơ cấp), Siêu Thị Lực (sơ cấp)
Bảng hệ thống trước mắt cho thấy tình trạng của Mười Một không tệ, khiến cho Thời Vũ thấy khá hài lòng. Trong sáu kỹ năng hắn đã thu thập được đến giờ vẫn còn Uy Hiếp và Giấc Ngủ Tuyệt Đối là chưa từng dạy bao giờ.
Hai cái này đều là kỹ năng cao cấp, tiêu hao nhất định càng lớn. Thời Vũ dự định trì hoãn một thời gian lại bàn tiếp……
Bước kế tiếp vẫn nên tập trung vào việc củng cố mức độ thành thạo của các kỹ năng đã.
….
Ngày hôm sau, Thời Vũ nghỉ ngơi đã lấy lại sức.
Vì để tận dụng mọi nguồn lực, hắn thả con Sâu Bông Xanh ra khỏi lồng. Dưới biểu cảm đang ngơ ngác của Sâu Bông Xanh, hắn giao cho nó một nhiệm vụ.
"Hôm nay nhóc phụ trách huấn luyện cho Mười Một."
"Nếu luyện tốt thì có thể thêm một bữa ăn."
Thời Vũ chia cái sân ra thành hai khu vực, Sâu Bông Xanh chiếm một bên, Mười Một chiếm một bên.
Sau khi kỹ năng Nhả Tơ của Sâu Bông Xanh tăng lên đến cấp tinh thông, việc nhả tơ này thực ra cũng có thể áp dụng ra rất nhiều kiểu.
Chẳng hạn như nhả tơ thành đường thẳng.
Kỹ năng này là Sâu Bông Xanh chỉ kết tơ dài bằng ngón tay trước thân, sau đó dùng sức bắn mạnh nó như một mũi tên, giống như một ám khí.
Mặc dù với uy lực trước mắt, ngay cả quần áo mà Thời Vũ mua từ các quầy hàng trên phố cũng không thể xuyên qua, nhưng tốc độ vẫn ok.
Dưới sự bắn tỉa của Sâu Bông Xanh, tơ sâu bắn ra ‘vèo’ một cái liền có thể từ đầu này sang đầu bên kia.
Hơn nữa, Sâu Bông ông Xanh đã nắm giữ Nhả Tơ cấp tinh thông còn có thể liên tục bắn thẳng, khiến những sợi tơ giống như một trận mưa tên dày đặc.
Thời Vũ sắp xếp như vậy, rất hiển nhiên là muốn dựa vào cách nhả tơ này để Mười Một tiếp tục rèn luyện việc sử dụng Siêu Thị Lực.
Bất kể là né tránh những sợi tơ nhỏ bé cực nhanh không dễ thấy, hoặc là phán đoán chính xác điểm rơi của sợi tơ, việc sớm làm cứng một bộ phận nhỏ đều là phương pháp rèn luyện tốt.
Điều quan trọng nhất là ….. chuyển động nhỏ!
Thời Vũ biết Sâu Bông Xanh có chỉ số IQ thấp nên cố hết sức giao tiếp với nó bằng Thần Giao Cách Cảm, đồng thời còn đưa ra những ví dụ khác nhau.
Sâu Bông Xanh: @.@
Cuối cùng, Thời Vũ cũng không biết nó có nghe hiểu không, dù sao Mười Một cũng nghe hiểu.
"Ngao——"
Mười Một rõ ràng cảm thấy đây là một phương pháp rèn luyện tốt.
Nó trực tiếp nhặt Sâu Bông Xanh lên, để nó cùng tập luyện chung với mình.
Làm sao có thể ngủ trong lồng chim mỗi ngày vậy.
Ý nghĩa của cuộc sống nằm ở chỗ tập luyện đấy, cùng nhau lên đi.
"Chít——"
Sâu Bông Xanh vô tội kêu lên một tiếng.
Kế tiếp, Thời Vũ cười ha hả rồi bước ra ngoài, đi mua đồ tại cửa hàng tạp hóa. Trong lúc đó, hắn tranh thủ nghe ngóng tình hình của ngày hôm qua.
Mặc dù vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe nói hiện tại Hiệp hội Ngự thú sư ở Bình Thành đã tạm dừng rất nhiều công việc, bị phong tỏa tầng tầng lớp lớp.
Ví dụ như nhiệm vụ đập Chuột Chũi gì đó, bây giờ đều không làm được rồi.
Thời Vũ có chút bối rối. Tượng đá của công viên kia bị phá vỡ, nhất định bị để ý rồi……
Cuối cùng sẽ không tìm đến trên người mình đấy chứ?
Khi đó không có ai cả, thế giới này cũng không lắp đặt camera, chắc sẽ không…..
Có điều, Thời Vũ cũng không dám đảm bảo điều đó. Dẫu sao đây là một thế giới có lực lượng siêu phàm.
Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, tự thú thì không dám, chỉ có thể tiếp tục giả vờ không biết gì cả.
Nguyên ngày hôm nay, hội trưởng của các Hiệp hội Ngự thú sư từ tất cả các quận huyện trong thành phố Băng đã đến quận Bình Thành.
Quận Bình Thành, trong một thung lũng.
Chín ngự thú sư cấp cao thủ ở các độ tuổi khác nhau nhìn vào cổng không gian được hình thành bởi các vết nứt lan rộng trên bầu trời, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
"Quả nhiên là không gian bí cảnh."
"Cũng có thể nói là không gian di tích cổ đại." Ở hiện trường, ngoại trừ chín người này, còn có người thứ mười.
Trẻ tuổi nhất trong chín ngự thú sư cấp cao thủ cũng đều đã trên 30 tuổi. Nhưng khác với bọn họ, người thứ mười ở hiện trường còn vô cùng trẻ tuổi.
Đây là một cô gái ngoài 20 tuổi có mái tóc ngắn màu nâu.
Cô ấy mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, mặc một chiếc áo khoác nghiên cứu màu trắng dài đến đầu gối. Lúc này, vẻ mặt cô lạnh lùng, đôi mắt dưới cặp kính cực kỳ tập trung nghiêm túc.
"Tiến sĩ Lục, cô thấy thế nào?" Vài người hết sức kính trọng mở miệng.
Lục Thanh Y nói: "Tôi đã từng cố gắng giải mã di tích Rồng Băng đó, đáng tiếc thất bại rồi. Thông tin đang có bây giờ vẫn còn quá ít, không có cách nào khôi phục lại sự thật về lịch sử của thành phố Băng."
"Trước mắt di tích này xuất hiện, có lẽ đồ vật bên trong có thể mang lại nhiều thông tin hơn."
"Đúng rồi, hôm qua lúc di tích xuất hiện ở Bình Thành, những địa phương khác có xảy ra dị thường gì không?"
Hội trưởng Hiệp hội Ngự thú sư ở Bình Thành nói: "Một di tích tượng đá trong công viên của hiệp hội chúng ta đã bị sụp đổ."
"Tượng đá người khổng lồ đó à?"
"Đúng."
Sắc mặt của Lục Thanh Y không thay đổi, nhưng trong lòng đã có phán đoán. Như vậy xem ra, không gian di tích này không phải ngẫu nhiên hiện ra, mà là có người đã động vào dấu vết của lịch sử.
Phải chăng đã có người có thiên phú Thần Giao Cách Cảm đặc thù có thể ‘lắng nghe âm thanh của lịch sử’ xuất hiện rồi?
Là ai……