Sáng sớm ngày 4 tháng 8, cơn đói khiến Thời Vũ tỉnh lại. Thân thể suy nhược là vậy, không ăn một bữa đã đói đến rã họng. Sáng trưa chiều lúc nào cũng phải no mới được. “Oáp——” Sau khi ngáp và vươn vai xong, Thời Vũ đứng dậy. Mang đôi dép lê mèo vào, Thời Vũ đẩy cửa bước ra ngoài. Một đêm này, Thời Vũ cũng không biết Mười Một có ngủ hay không. Hắn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Mười Một đang ngồi dưới gốc cây ở trong sân tự ngẫm ‘gấu sinh’. Trong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.