Mục lục
Không Khoa Học Ngự Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Môi trường sống trong trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc không giống với trung tâm nuôi dưỡng ở thành phố Băng. Nơi này chỉ có rừng trúc với núi cao.

Ở thế giới này, Thời Vũ luôn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ bất thường.

Ví dụ như, ở Trái Đất không bao giờ có chuyện ba hay bốn kiểu môi trường nối liền với nhau, nhưng ở thế giới này lại hoàn toàn có thể xếp cùng một chỗ.

Thực ra, nếu nghiên cứu kỹ thì đây đều là năng lượng đặc thù của sinh vật siêu phàm làm ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.

Môi trường của trung tâm nuôi dưỡng Thực Thiết Thú này, để mà nói thì tương đối ổn, ít nhất là nó bình thường hơn trung tâm nuôi dưỡng ở thành phố Băng.

Đất đai màu mỡ, rừng cây tươi tốt, Thiết Trúc phát triển ổn định, nguồn nước dồi dào và dòng suối trong vắt. Đó là môi trường sống yêu thích của loài Thực Thiết Thú. 

Lúc này, Thời Vũ đã cùng Lâm Tu Trúc đi tới khu nuôi dưỡng.   

Dù chỉ còn lại có một con thú non nhưng cũng phải xem thử chứ, không thể chờ thêm một năm nữa để đàn Thực Thiết Thú con tiếp theo đủ cứng cáp được.   

Cuộc sống này quả thực không dễ dàng gì. Thời Vũ thở dài...   

Tại trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc, thực ra không chỉ có Thực Thiết Thú non mà còn có rất nhiều Thực Thiết Thú trưởng thành. Chẳng qua Thời Vũ đặt trước là thú non mà thôi.   

Vì hắn mới bắt đầu trở thành ngự thú sư nên khả năng lập khế ước với một con thú non đã là cực hạn rồi.

Mặc dù những Thực Thiết Thú trưởng thành kia cũng có thể làm đối tượng ký kết khế ước, nhưng Thời Vũ rõ ràng không điều khiển được chúng.   

“Thực Thiết Thú…. Quả nhiên rất hướng nội.”   

Dọc đường đi, Thời Vũ nhìn thấy rất nhiều Thực Thiết Thú đơn độc ở gần đó, tất cả bọn chúng đều đang ngủ.

Có con ngủ trong cái ổ làm bằng cỏ, có con tựa vào thân cây ngủ, có con nằm vắt vẻo trên cành cây. Mọi thứ xung quanh cũng rất yên tĩnh.

"Hiện tại vẫn chưa phải là mùa hoạt động của bọn nó. Hiện giờ, những con Thực Thiết Thú lớn hơn chút đều khá trầm tĩnh, nhưng những con nhỏ thì lại khá hoạt bát."   

Lâm Tu Trúc đi đằng trước nói. Quả nhiên, dưới sự dẫn đường của cô, không bao lâu sau Thời Vũ đã thấy được một cái đầu nhỏ hơn rất nhiều so với đám thú còn lại.   

Nó dài chưa đến một mét, kích thước cũng không lớn, khoảng một tuổi, là giai đoạn vừa mới tách khỏi thú mẹ, bắt đầu cuộc sống độc lập.

Nếu ngự thú sư đặt trước thú non thì đều trong khoảng độ tuổi này, vì nếu thú con quá nhỏ thì ngự thú sư sẽ không chăm sóc được.

“Là con này sao?”

Thời Vũ vừa nhìn thấy con Thực Thiết Thú con này liền mở cờ trong bụng, cảm thấy ba tháng chờ đợi của hắn không hề uổng phí.   

Con Thực Thiết Thú này có bộ lông đen trắng mềm mại, cái đuôi ngắn ngủn vẫy lên một cái, rất đáng yêu.

Lúc này, nó cũng chú ý tới Thời Vũ và Lâm Tu Trúc. Gương mặt tròn trịa, ánh mắt trong veo, đôi mắt to tròn đen láy nhìn sang bọn họ, linh động và nghiêm túc.

“Ừ…” Lâm Tu Trúc gật đầu.

“Tôi nghĩ nó cũng khá ổn mà.” Thời Vũ nói.

Hắn vừa dứt lời, con Thực Thiết Thú rời mắt khỏi hai người họ, tựa như không muốn bị quấy rầy. Nó định chạy vọt đi, nhưng ‘ầm’ một tiếng, bị đập vào thân cây rồi nảy ngược lại, lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại được.

Thời Vũ bổ sung: “Ừm, có vẻ nó không được thông minh lắm.”

Lâm Tu Trúc cũng bất đắc dĩ che trán, nói: "Con Thực Thiết Thú này lúc sinh ra đã xuất hiện một ít vấn đề, cũng không được suôn sẻ chào đời. So với những con non Thực Thiết Thú khác thì nó yếu hơn một chút.”

"Những con Thực Thiết Thú cùng lứa với nó trước một tuổi đã thức tỉnh được năng lực Cứng Rắn, chỉ có mỗi con này đến bây giờ vẫn chưa thức tỉnh." 

Dưới tình huống bình thường, những con thú cưng cùng chủng tộc thức tỉnh kỹ năng chủng tộc càng sớm thì tố chất thiên phú càng cao, còn thức tỉnh chậm thì xem như thiên phú của con đó kém hơn hẳn. Cho nên, con Thực Thiết Thú này mới không bị chọn đi.   

"Tóm lại, vì sự khác biệt này dẫn đến tính cách của nó cũng bắt đầu trở nên khác biệt so với những con Thực Thiết Thú khác."   

Thói quen và tính cách của Thực Thiết Thú thực ra khá giống gấu trúc. Mỗi ngày, chúng dành một nửa thời gian cho việc ăn uống, một nửa thời gian còn lại phần lớn đều dành cho việc ngủ.

Trong tình huống bình thường, Thực Thiết Thú có tính tình rất ngoan ngoãn. Khi thấy con người, chúng thường dùng hai chân trước che mặt, hoặc cúi đầu xuống để giấu đi bộ mặt của mình, rất ít khi chúng chủ động công kích sinh vật khác.

Bởi vậy, chúng rất được các ngự thú sư mới ưa thích lựa chọn.

Nhưng bản thân con Thực Thiết Thú này lại có chút khác biệt. Đầu tiên là bởi nó phát triển chậm hơn so với những con Thực Thiết Thú cùng thời điểm. Nó không thể biết những gì nó nên biết, sau đó nó còn không được chọn, dẫn đến tính cách thay đổi.

Nó sốt ruột.

Vì thế nó bắt đầu thay đổi thói quen, tự kỷ luật bản thân, còn cố gắng tập luyện, vì nó hy vọng có thể nhanh chóng thức tỉnh năng lực Cứng Rắn và trở nên mạnh mẽ.

Là một con Thực Thiết Thú hiếm có, nó có ước mơ và không lười biếng. Nhưng đáng tiếc, nó vẫn còn thiếu một chút thiên phú nữa.

Sau khi tiến hóa, so với các thú cưng khác, chỉ số thông minh của Thực Thiết Thú khá cao.

Việc đâm vào cây vừa rồi là cách rèn luyện thể lực của nó.

"Nói cách khác, con Thực Thiết Thú này có thiên phú rất kém, nhưng lại cực kì chăm chỉ và cố gắng, ngoài việc nỗ lực thì cái gì cũng vô dụng?”

Thời Vũ kết luận lại rồi mỉm cười.

“… Mặc dù có hơi phóng đại một chút nhưng đại khái là như vậy.” Lâm Tu Trúc nói.

"Nhưng cậu cũng không cần lo lắng. Tốc độ phát triển của nó chỉ hơi chậm thôi, nếu như có thể đưa vào không gian ngự thú để huấn luyện, có thể sau này sẽ nhanh chóng phát triển như bình thường."

Hơn nữa, con Thực Thiết Thú này tự kỷ luật như vậy thật ra cũng khá hiếm thấy.   

Kiểu tính cách này thông thường sẽ là điểm cộng.   

Những tất nhiên… cũng có một vài điểm bất lợi... Lâm Tu Trúc thầm nghĩ. Đó là, tập luyện và nghỉ ngơi không theo quy tắc làm cho nó ăn nhiều hơn.

Nhưng nếu muốn huấn luyện thì dinh dưỡng cần phải bổ sung đầy đủ.

“Vậy thì tôi sẽ lấy nó.”

Tuy rằng Thực Thiết Thú bình thường cũng khá tốt, nhưng Thời Vũ không muốn có một con thú cưng ngoan ngoãn, hết ăn rồi lại ngủ. Như vậy là quá lười biếng.   

Một mình hắn lười là đủ rồi.

Thiên phú cao hay thấp cũng chẳng sao, dù gì hắn cũng có sổ tay kỹ năng.

Như chúng ta đã biết biết, nỗ lực + hack mới là vương đạo.

"Cậu chắc chắn chưa?" Lâm Tu Trúc khó hiểu nhìn Thời Vũ. Bình thường, các ngự thú sư rất để ý đến thiên phú của thú cưng.

Nếu không thì con Thực Thiết Thú non này cũng sẽ không bị bỏ lại.

“Tôi đánh giá cao kiểu thú cưng chăm chỉ này... cảm thấy nó rất hợp với tôi.”

Ừm, kế hoạch huấn luyện cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Vậy có ưu đãi gì không?" Thời Vũ vẫn không quên ưu đãi.

Lâm Tu Trúc không nói gì, nhưng thông qua tài liệu trước đó, cô cũng hiểu được tình huống của Thời Vũ.

Cô nói: "Con Thực Thiết Thú này ngủ ít hơn, vì vậy cần bổ sung nhiều thức ăn hơn.”   

"Ưu đãi về giá cả thì... không có. Ở chỗ chúng tôi, mỗi một con Thực Thiết Thú đều được đối xử bình đẳng. Tuy nhiên, vì cậu lựa chọn nó nên bên tôi có thể tặng thêm Thiết Trúc cho cậu trong vòng một tháng.”

Trung tâm nuôi dưỡng Thực Thiết Thú này không chỉ nuôi dưỡng mà còn sản xuất Thiết Trúc, là một trong những thức ăn yêu thích của Thực Thiết Thú.

Thiết Trúc Cứng Rắn như sắt thép, thuộc loại trúc biến dị, là loại thức ăn chủ yếu dùng để bồi dưỡng thiên phú Cứng Rắn của Thực Thiết Thú, giá cả cũng không rẻ. Huống chi, Thực Thiết Thú còn ăn rất nhiều.  

Thiết Trúc làm thức ăn trong một tháng cũng là một món quà tặng không tồi, dù sao đây cũng là nhu yếu phẩm.   

"Cám ơn." Thời Vũ nói lời cảm ơn.   

Lâm Tu Trúc nhẹ gật đầu. Thấy Thời Vũ đã quyết định, cô đi lên phía trước, đi tới bên cạnh con Thực Thiết Thú bị đụng đầu đang hơi choáng váng.

“Mười Một, cuối cùng cũng có ngự thú sư chọn em, em có vui không?” Cô quỳ xuống, mỉm cười nhìn còn Thực Thiết Thú non.

Những con Thực Thiết Thú ở nơi này đều được đánh số riêng, con non cũng giống vậy. Con Thực Thiết Thú đặc biệt này là số 11, cho nên người nuôi dưỡng ở nơi này cũng dùng Mười Một để gọi nó.

Con Thực Thiết Thú non im lặng ngồi dậy, sau đó nhìn về phía Thời Vũ ở đằng kia, chớp chớp mắt.   

Tuy rằng nó rất vui khi có ngự thú sư muốn nhận nó, nhưng.... đã muộn rồi!   

Nó ngồi trên mặt đất, giơ hai cánh tay rồi tru lên.   

Thực Thiết Thú, vĩnh viễn không làm nô lệ!

Tự nó cũng có thể trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn.

Nói xong, nó vừa đứng dậy đã muốn bỏ chạy, ngay trước mặt nhân viên công tác định chạy khỏi nơi này.

Thực Thiết Thú, không sợ gì hết!

Ngự thú sư, không có cũng được.

Sau đó, trước khi nó chạy đi, Lâm Tu Trúc đã túm lấy cổ nó rồi nhấc lên.

Thời Vũ có Thần Giao Cách Cảm: “…”

Không tồi, rất hoạt bát.

Bên phía Lâm Tu Trúc, cô khẽ thở dài và đặt con Thực Thiết Thú này trên mặt đất.   

Mặc dù chỉ là một cô gái, nhưng cô nàng mạnh mẽ đến không ngờ.   

Chắc chắn cô ta là một ngự thú sư. Sau khi lập khế ước với thú cưng, năng lực của con thú đó cũng sẽ chia sang cho ngự thú sư một phần nào đó, làm cho năng lượng tinh thần và tố chất thân thể của ngự thú sư tăng lên.

Tuy rằng không đạt tới trình độ có thể đấu tay đôi với sinh vật siêu phàm bằng tay không, nhưng trong nháy mắt hạ gục võ sĩ và vận động viên thì không thành vấn đề.

"Nghe đây, nếu em dám chạy trốn thì sẽ không có thức ăn. Nhưng sau khi trở thành thú cưng của ngự thú sư, không chỉ tốc độ trưởng thành của em sẽ tăng gấp bội, mà thiên phú Cứng Rắn cũng có thể nhanh chóng thức tỉnh."   

"Hơn nữa, còn có môi trường nghỉ ngơi thoải mái hơn, thức ăn phong phú hơn, so với ở lại chỗ này thì sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều."  

Lâm Tu Trúc nghiêm túc giải thích với con Thực Thiết Thú non này. Có khả năng là cô có Thần Giao Cách Cảm, hoặc cũng có thể là do đóng vai Thực Thiết Thú quá lâu, con Thực Thiết Thú non này có thể hiểu được lời cô nói.

Sau khi cô nói xong, con Thực Thiết Thú sững sờ.

Nó mờ mịt nhìn về phía Thời Vũ.

Sau khi im lặng một lúc, Thời Vũ nói: “Bao ăn bao ở.”

Chỉ khi nào còn tiền thôi, Thời Vũ tự bổ sung trong đầu.

Con Thực Thiết Thú non kêu gào, vẻ mặt ngày càng mờ mịt và rối rắm. Môi trường và thức ăn tốt hơn ở trung tâm nuôi dưỡng?   

Nước miếng không ngừng chảy xuống từ miệng.   

Cuối cùng, sự cám dỗ từ điều kiện của ngự thú sư vẫn lớn hơn ý chí, con Thực Thiết Thú non miễn cượng gật đầu.   

Không chịu nổi nữa...

Một con Thực Thiết Thú sẽ không bao giờ làm nô lệ, và nó sẽ không sợ hãi, trừ khi bao ăn bao ở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK