“Xem ra con Thực Thiết Thú này từ nhỏ đã thông minh.”
Thời Vũ rất hài lòng khi thấy con thú non này nhanh chóng nhận thức rõ thực tế từ những cảm xúc nổi loạn đấy.
Không phải chỉ là môi trường phát triển tốt hơn và thức ăn ngon hơn sao?
Chờ sau khi hắn trở thành một ngự thú sư cường đại thì muốn cái gì sẽ có cái đó.
Ừm, nhưng trước đó, phải nhờ con thú ăn thú này đổ mồ hôi mà cố gắng trợ giúp hắn trở thành ngự thú sư lớn mạnh đã.
"Hiện giờ chúng tôi có thể lập khế ước chưa?"
Thời Vũ nhìn về phía người nuôi dưỡng Lâm Tu Trúc đang ôm con Thực Thiết Thú non hỏi.
Chỉ khi lập khế ước với con Thực Thiết Thú đó thì hai bên mới thành lập được liên hệ tinh thần. Lúc đấy, bọn họ mới chính thức trở thành ngự thú sư và thú cưng của nhau.
Sau đó, các tính năng đặc biệt của hệ thống ngự thú mới hiện ra.
"Được rồi." Lâm Tu Trúc buông tay ra đồng thời gật đầu.
"Cậu lập khế ước đi, tôi sẽ trông coi ở bên cạnh."
Nói xong, Lâm Tu Trúc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có một ngự thú sư tình nguyện thu nhận bé Mười Một này rồi.
Mặc dù trước đó đã có rất nhiều ngự thú sư đến chọn thú cưng nhưng đều ghét bỏ con Thực Thiết Thú này. Bọn họ cho rằng thiên phú của nó yếu kém, nhưng Lâm Tu Trúc không nghĩ vậy.
Thể chất yếu ớt bẩm sinh của con Thực Thiết Thú này hoàn toàn không phải là vấn đề lớn gì, ở trong không gian ngự thú vài ngày là có thể từ từ khôi phục trở lại bình thường. Tình huống giống vậy trước đây cũng đã từng có.
Ngược lại, vì sự khác biệt này mà nó bị một đám ngự thú sư ghét bỏ, dần dần nó tự hình thành tính cách cố gắng không chịu thua, hy vọng được công nhận. Tất cả những điều trên là thứ mà Lâm Tu Trúc cảm thấy rất đặc biệt, đó cũng là những biểu hiện của thiên phú xuất chúng.
Nếu như một con Thực Thiết Thú vốn lười biếng không lười nữa, lại còn tự kỷ luật, vậy thì chỉ cần huấn luyện đúng cách, có lẽ nó sẽ không kém hơn những con thú cưng thuộc chủng tộc cao cấp kia.
Bản thân cô lớn lên ở trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc, từ nhỏ đã sống cùng với đám Thực Thiết Thú này, con thú cưng đầu tiên cũng là Thực Thiết Thú, bởi vậy cô biết rất rõ tình hình của mỗi con Thực Thiết Thú ở đây.
Vỗn dĩ cô cho rằng, nếu đến cuối cùng vẫn không có ai nguyện ý dẫn con Thực Thiết Thú này đi thì cứ để nó ở lại căn cứ chăn nuôi, để cô tự mình chăm sóc cũng tốt.
Nhưng bây giờ, nếu Thời Vũ đã chọn con Thực Thiết Thú này, có lẽ sẽ có một kết quả tốt đối với cả Thời Vũ và con Thực Thiết Thú số 11 này. Ngự thú sư cùng thú cưng từ trước đến nay đều thúc đẩy lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành và phát triển.
Thậm chí, xét đến việc Thời Vũ là nạn nhân của tai nạn Bình Thành mười năm trước, cô còn quyết định tặng thức ăn cho thú cưng trong vòng một tháng làm quà.
Trong trận thú triều mười năm trước, cô mới chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa cha mẹ đều là những ngự thú sư cường đại nên không có ấn tượng gì với những thảm họa. Nhưng đối với người bình thường thì nó không phải là một chuyện đơn giản như vậy.
Không ít gia đình bị phá hủy, không ít đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi. Thực ra, đối tượng nhận chính sách hỗ trợ của địa phương tình cờ là Thời Vũ, là nạn nhân của tai họa đó.
Nếu như không có thân phận này, cho dù Thời Vũ có thiên phú Thần Giao Cách Cảm đặc biệt, có chứng chỉ nuôi dưỡng thực tập thì muốn vay tiền mua được con Thực Thiết Thú non cũng khó.
Hầu như xã hội vẫn quan tâm đến kẻ yếu. Là một người yếu được quan tâm, Thời Vũ không ghét con Thực Thiết Thú thể lực yếu bẩm sinh này. Ngược lại, khi Thời Vũ nhận nuôi nó đã được Lâm Tu Trúc âm thầm công nhận, đây mới là nguyên nhân mà cô tự nguyện tặng thêm thức ăn cho thú cưng trong vòng một tháng.
Đống thức ăn này đối với cô mà nói thì không tính là gì, nhưng chắc chắn có thể giảm bớt áp lực cho Thời Vũ.
‘Hy vọng họ có thể có một tương lai tốt đẹp hơn...’ Lâm Tu Trúc tự nhủ trong lòng. Dù sao chăm sóc đám Thực Thiết Thú này lâu như vậy, cô chắc chắn phải có tình cảm với chúng rồi.
“Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là Ngự Thú Sư của nhóc.... Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng. Ở đây nhóc được gọi là Mười Một đúng không? Tên anh là Thời Vũ, cũng khá giống tên của nhóc, chứng tỏ chúng ta rất có duyên, anh tiếp tục gọi nhóc là Mười Một hay gọi là Thời Nhất đây?” Lúc này, đối mặt với con Thực Thiết Thú non số 11 đang lo lắng, Thời Vũ nhắm mắt lại, bắt đầu nhập định.
Thời khắc này, Thời Vũ dường như nhìn thấy được không gian ngự thú trong đầu.
Đó là một thế giới màu trắng với hàng rào trong suốt, bên trong tựa như những đám mây.
Vù vù vù ~~~~.
Khi Thời Vũ kết nối với không gian ngự thú, dựa theo phương pháp học được trong trí nhớ rồi lập lên một cái khế ước, bên ngoài có gió nhẹ thổi qua.
Khi bụi bặm trên mặt đất bay lên, vô số đốm sáng trước mặt Thời Vũ lóe lên. Hai trận pháp hình tròn trong suốt giống như bản đồ sao xuất hiện ở phía trên và dưới của con Thực Thiết Thú non, kẹp nó ở giữa.
Một giây sau, từ trong trận pháp tuôn ra vô số điểm sáng yếu ớt. Những điểm sáng đó bao phủ con Thực Thiết Thú non, tựa như muốn bọc kín nó!
"Yên tâm, đừng giãy dụa."
Bên cạnh, Lâm Tu Trúc nói với Thực Thiết Thú non. Cô có thể cảm giác được Thời Vũ không dùng toàn lực để lập khế ước, sự khống chế cũng không mạnh, cho nên chỉ cần Thực Thiết Thú hơi giãy dụa một chút thì khế ước sẽ bị gián đoạn. Vì vậy, cô không thể không nhắc con Thực Thiết Thú một chút.
Đồng thời, Thời Vũ cũng chăm chú nhìn nó.
“Ừm…”
Dưới ánh sáng trắng đang bao bọc lấy mình, con Thực Thiết Thú số 11 vẫn còn vẻ mặt lo lắng, nhưng ở trạng thái này, mối liên hệ thần giao cách cảm giữa Thời Vũ và nó đã đạt đến một cấp độ cao hơn.
Con thực thiết thú non cũng có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Thời Vũ. Thời Vũ rất yêu thích con Thực Thiết Thú non này. Cả hai đời đều cô độc một mình, hắn biết rằng có lẽ sau này chính con Thực Thiết Thú này sẽ làm bạn với mình cả đời. Hắn đã có tâm lý muốn con trai mình hơn người, quyết tâm nuôi dạy con Thực Thiết Thú này như con trai mình, nhìn nó thuận lợi trưởng thành.
Haizz… Đến vợ cũng chưa lấy, vậy mà hắn đã nhận một con thú cưng còn khó nuôi hơn cả trẻ sơ sinh. Thời Vũ có chút mệt mỏi.
Mặc dù bên ngoài Thời Vũ không thể hiện gì, nhưng chính sự chân thành của hắn đã khiến con Thực Thiết Thú non buông lỏng cảnh giác, bắt đầu tiếp nhận cái khế ước này. Nó cũng hoàn toàn đồng ý để cho ngự thú sư lựa chọn mình.
Rất nhanh, ánh sáng trắng cuối cùng cũng bao trùm toàn thân con Thực Thiết Thú. Lúc này, trận pháp kết nối với không gian ngự thú liên tiếp dao động. Dưới rung động này, thứ ánh sáng trắng bao phủ lấy con Thực Thiết Thú non dần dần hóa thành ánh huỳnh quang. Bọn họ biến mất ở thế giới bên ngoài và tiến vào không gian ngự thú!
Ô...ô...n...g!
Mọi thứ diễn ra rất nhanh khiến Thời Vũ không kịp phản ứng. Hắn chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy dọc toàn bộ cơ thể, tinh thần mệt mỏi lúc đầu đã nhanh chóng khôi phục lại, ngay sau đó tinh thần càng phấn chấn lạ kỳ, sức lực cũng tăng lên không ít.
"Chúc mừng cậu đã thành công lập khế ước với Thực Thiết Thú."
"Đề nghị của tôi là trước hết cứ để cho nó làm quen với môi trường của không gian ngự thú, cũng không nên thường xuyên triệu hoán và thu vào."
"Nếu như nó có thể nhanh chóng thích ứng với môi trường trong không gian ngự thú thì trong vòng một tuần, chắc là có thể thức tỉnh năng lực Cứng Rắn.”
Khi não của Thời Vũ đang “ممٔ, giọng nói của Lâm Tu Trúc từ phía sau truyền đến.
“Được.” Thời Vũ theo bản năng gật gật đầu, đồng thời ý thức được chuyện gì đã xảy ra trên người mình.
Sau khi thành công lập khế ước với con thú đầu tiên và trở thành ngự thú sư, hắn lập tức nhận được một phần năng lượng của thú cưng. Năng lượng tinh thần và tố chất thân thể của hắn được tăng lên!
Tuy rằng con Thực Thiết Thú non này rất yếu, nhưng ít nhiều gì vẫn có thể tác động ra chút gì đó, muỗi nhỏ hơn nữa cũng là thịt. Thời Vũ lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này nên thấy cực kì mới mẻ.
Tuy nhiên, đây không phải là điều khiến hắn ngạc nhiên nhất.
Điều khiến Thời Vũ ngạc nhiên nhất chính là, khi hắn lập khế ước thành công với con thú cưng đầu tiên, tố chất thân thể của hắn được tăng lên, sổ tay kỹ năng cũng cung cấp thêm tin tức mới. Số lượng kỹ năng có thể thu thập đã tăng lên.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Tu Trúc phát hiện Thời Vũ hơi bất thường liền hỏi.
“Không có gì, chỉ là tôi vẫn chưa thích ứng được khi tố chất thân thể được tăng lên.” Thời Vũ lập tức nói.
Lâm Tu Trúc cười nói: " Lần đầu tiên quả thực không thoải mái lắm, nhưng sau này sẽ quen dần thôi.”
"Vậy tiếp theo tôi sẽ dẫn cậu đi làm vài thủ tục cuối cùng, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu quyển cẩm nang huấn luyện. Nhân tiện thì cậu cũng điền địa chỉ luôn đi, đống trúc sắt mà tôi đã hứa với cậu sẽ thường xuyên chuyển phát nhanh cho cậu. Loại thức ăn này phải giữ tươi, nên nó không bảo quản theo số lượng lớn được đâu."
"Đến khi hết thức ăn, cậu có thể quay lại đây để đặt mua thức ăn cho Thực Thiết Thú, nhưng đến lúc đó sẽ phải trả tiền."
“Mấy việc này thì không có vấn đề..." Thời Vũ nói: "Thực ra thì chị Lâm, tôi còn có một cái yêu cầu hơi quá đáng. ”
“Hả?”
"Tôi có thể tham quan chỗ này một chút không, vì để huấn luyện Thực Thiết Thú tốt hơn, tôi muốn hiểu rõ hơn về môi trường sống chân thật của Thực Thiết Thú."
"Cái này đương nhiên không thành vấn đề, thậm chí sau này cậu có thể mang theo Thực Thiết Thú trở về chơi bất cứ lúc nào, dù sao nơi này cũng là nhà của nó. Ừm, nghiêm cấm ăn cơm miễn phí..."
"Khụ, tôi sẽ không ăn chực. Đúng rồi, có thể chạm vào những con Thực Thiết Thú ở đây không..."
“Không có vấn đề, dù sao đây cũng là nơi cho du khách tham quan, Thực Thiết Thú cũng rất ngoan ngoãn, huống chi cậu còn có năng lực Thần Giao Cách Cảm."
Hay lắm!
Thời Vũ bị câu trả lời làm cho rung động. Vậy là được rồi, cần gì phải chờ đến một tuần, hôm nay sẽ bố trí rèn luyện cho Thực Thiết Thú, để cho nó biết ngự thú sư của nó mạnh đến mức nào.
Đây là bước đầu tiên trong quá trình nuôi dạy một đứa trẻ. Đầu tiên để cho nó ngưỡng mộ bạn và sau khi thành công, nó sẽ dễ... giáo dục hơn!
Chỉ là hắn không biết Thực Thiết Thú trưởng thành ở đây có thành thạo mấy kỹ năng hiếm ngoài năng lực chủng tộc hay không… Dù sao, trước hết cứ sao chép kỹ năng Cứng Rắn trước rồi nói sau.