Mục lục
HÔN TRỘM 55 LẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe đỗ ở trước cửa bệnh viện mà Hứa Gia Mộc ở, Kiều An Hảo xinh đẹp liếc nhìn người đến người đi ở cửa bệnh viện, quay đầu nói với Lục Cẩn Niên: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây.”

Lục Cẩn Niên nhìn không dời mắt khỏi cửa bệnh viện, nắm chặt tay lái, một lát sau, mới “Uh” một tiếng.

Kiều An Hảo dừng lại một lát, nói với Lục Cẩn Niên: “Tôi đi vào trước, bác gái còn đang ở bên trong chờ tôi.”

“Được…” Lục Cẩn Niên hơi kéo dài thanh âm, cổ họng cảm thấy một cỗ chua xót, suýt nữa chân lại giẫm lên trên chân ga.

Kiều An Hảo đẩy cửa xe một chút, phát hiện bị khóa trái, quay đầu nhắc Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên “Uh” một tiếng, sau đó bối rối giơ tay lên, lúc mở cửa khóa xe, thì đèn xe lại sáng lên, anh vội vàng sửa lại.

Kiều An Hảo nghe thấy âm thanh “Răng rắc” từ xe truyền đến, liền đẩy cửa xe một chút, cửa xe mở ra, xuống xe, lúc đóng cửa xe, nghĩ một chút, lại xoay người nói với Lục Cẩn Niên một câu: “Tạm biệt.”

Lục Cẩn Niên gật gật đầu, lúc Kiều An Hảo sắp đóng sầm cửa, thì lên tiếng: “Kiều Kiều…..”

Kiều An Hảo giống như bị người điểm huyệt, người lập tức cứng đờ, cô với Lục Cẩn Niên quen biết nhiều năm như vậy, anh gọi cô là Kiều An Hảo, bạn học Kiều, Kiều tiểu thư…Nhưng bình thường chưa bao giờ giống như Hứa Gia Mộc và Kiều An Hạ, gọi qua tên húy của cô, Kiều Kiều.

Kiều An Hảo tay dùng sức nắm chặt cửa xe, bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng trong lòng thì lại dậy lên sóng lớn.

Dường như Lục Cẩn Niên cũng ý thức được bản thân dưới tình thế cáp bách, bật thốt lên nhũ danh của cô cái tên mà ở dưới đáy lòng đã vô số lần gọi qua, nét mặt trì hoãn một chút, cuối cùng bình tĩnh tiếp tục nói: “Thăm Gia Mộc xong, nhớ đi gặp bác sĩ, bệnh dạ dầy biến tốt hay biến xấu.”

“Tôi nhớ rồi.” Kiều An Hảo cũng không nói lên được nguyên nhân, vì sao trong lòng có chút khó chịu, cô có gắng nở một nụ cưới với Lục Cẩn Niên, sau đó nói một câu “Tam biệt.”, nhìn thấy Lục Cẩn Niên gật đầu, cánh môi giật giật, giống như cũng nói một câu “Tạm biệt”, nhưng là bởi vì âm thanh quá

nhỏ, cô không có nghe được, sau đó đóng cửa xe lại, quay người đi vào bệnh viện.

Lục Cẩn Niên ngồi ở trong xe, nhìn bóng lưng của Kiều An Hảo rời đi, cô biến mất khỏi tầm mắt của anh rất lâu rồi, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm.

Trong khoảnh khắc này anh đột nhiên phát hiện, mấy năm nay, anh dường như đều lặp đi lặp lại nhìn bóng lưng của cô.

Lúc học cấp hai, anh lén lút nấp ở một bên trên đường về nhà cô, nhìn bóng lưng cô với Kiều An Hạ, hoặc với Hứa Gia Mộc nói cười cãi nhau ầm ĩ.

Lên cấp ba, rất nhiều lần anh giống như vô ý đứng ở cửa phòng học, bắt đầu tìm kiết trong đám đông học sinh, bóng lưng của cô, nhìn xem chăm chú.

Lúc học đại học, mỗi lần cô từ Hàng Châu rời đi, anh đều lén lút đi tiễn cô, chỉ là cô không biết, anh đứng ở ngoài sân bay, ngoài nhà ga, nhìn thấy bóng lưng của cô mới yên tâm.

Cho tới bây giờ, vẫn như thế…

Kỳ thật có rất nhiều lúc, nhiều khi, chỉ cần cô quay đầu, là có thể nhìn thấy anh, nhưng mà bình thường cô lại không quay đầu liếc mắt nhìn đằng sau một cái.

Phòng bệnh của Hứa Gia Mộc nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, Hứa Gia tìm không ít bác sĩ giỏi, cả một tầng, rất ít khi có người ngoài vào.

Nữ quản lý canh giữ ở cửa, biết Kiều Gia Hảo, dường như đang đứng đợi Kiều An Hảo, thấy Kiều An Hảo từ trong thang máy đi ra, lập tức dẫn cô đi về phía phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK