“Phu nhân!” Quản gia lo lắng hô một tiếng, sau đó vội vàng xông lên phía trước, đỡ lấy Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ vùng vẫy đứng lên từ trên mặt đất, khập khiễng đuổi theo xuống dưới lầu.
Quản gia đau lòng như muốn khóc: “Cậu chủ, cậu chur1”
Kiều An Hảo ở dưới lầu thấy Hứa Gia Mộc phẫn nộ vô cùng đi xuống dưới, vội vàng đứng lên: “Anh Gia Mộc, sao thế?”
Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ bước tiếp, đi về phía cửa.
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua Hàn Như Sơ ở trên cầu thang, vươn tay tóm lấy cánh tay của Hứa Gia Mộc: “Anh Gia Mộc, bác Hứa ngã sấp xuống rồi.”
Bước chân của Hứa Gia Mộc hơi dừng lại một chút, như là muốn quay đầu nhìn một cái, nhưng là sau cũng vẫn không hề quay lại, chỉ nhẹ nhàng vuốt tay của Kiều An Hảo, âm thầm bỏ ra, sau đó không nói gì đi ra ngoài.
“Anh Gia Mộc!” Kiều An Hảo giống như cực kỳ lo lắng hô tên của anh, nhưng là bước chân lại không có chút nào muốn đuổi kịp anh, vẫn đợi đến khi anh đóng sầm cửa lại, mới thu hồi vẻ lo lắng trên mặt, chậm rãi xoay người, cả người vô cùng bĩnh tĩnh ung dung chống lại tầm mắt của Hàn Như Sơ.
Không cần nói gì hết chỉ cần một ánh mắt, đối phương liền hiểu rõ ý tứ của cô.
Không sai, thật ra từ lúc cô làm Hàn Như Sơ tức chết, lại không thể phát tác mà đi lên lầu, quản gia đi theo bà ta, cô liền cảm thấy được, quản gia đi theo bà ta, rất có thể sẽ nói chuyện gì đó.
Thật ra, nếu không phải lúc ăn cơm, Hàn Như Sơn nói tổ yến là do chính tay quản gia lựa chọn, cô cũng sẽ không nghĩ rằng quản gia cũng nhúng tay vào việc này.
Thẳng thắn mà nói, cô cũng không phải là khẳng định một cách chắc chắn, Hàn Như Sơ nhất định sẽ nói gì đó với quản gia, chỉ là ôm tâm lý may mắn suy tính một lần đưa cho Hứa Gia Mộc một chén nước, để anh đi lên lầu chuốc lấy tức giận.
Lúc cửa trên lầu mạnh mẽ bị đẩy ra, cô đã biết, vận may của mình xuất hiện rồi.
Trong tích tắc khi tầm mắt của Hàn Như Sơ và Kiều An Hảo chạm vào nhau, bà liền ý thức được, chính mình bị cô đùa giỡn, bà tức giận không thôi vừa định mở miệng nói chuyện, Kiều An Hảo lại làm một động tác im lặng, sau đó chỉ vào cửa thư phòng, ngữ điệu không nóng không lạnh nói: “Bác Hứa, con trai của bác đã tức giận bỏ đi rồi, bác còn muốn để chồng mình xuất hiện, nhìn thấy bác hô to gọi nhỏ với cháu sao, sau đó lại nổi giận với bác tiếp? Đừng quên, hai bác của cháu vẫn còn đang ở nhà các người…”
Hàn Như Sơ đang định nói, liền bị một câu của Kiều An Hảo làm cho nuốt hết trở về, mặt của bà đỏ bừng vì tức giận
Phải như thế chứ, Kiều An Hảo cười đến động lòng người, hỏi: “Bác Hứa, đối với món quà sinh nhật này, không biết bác có thích không?”
Khuôn mặt của Hàn Như Sơ trở nên vặn vẹo, bà giơ tay lên nắm lấy ngực mình, chỉ vào Kiều An Hảo, một chữ cũng không nói nên lời.
Mục đích của Kiều An Hảo đã đạt được, không cần ở lại vướng mắc với bà ta, chậm rãi xách túi của mình lên, kéo cửa ra, bĩnh tĩnh rời đi.
Sau khi đi qua cửa, Kiều An Hảo liền thu lại vẻ mặt thoải mái và đắc ý vừa diễn trước mặt Hàn Như Sơ.
Thật xin lỗi… Cô lợi dụng Hứa Gia Mộc, người từ trước đến giờ luôn chăm sóc yêu thương cô.
Nhưng là cô không còn cách nào khác, sau khi biết được người giết chết con mình chính là Hàn Như Sơ mà vẫn thờ ơ như không, mà người duy nhất có thể tác động khiến bà ta đả kích lại chính là Hứa Gia Mộc.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK