Kiều An Hảo vừa hát một câu, trong đầu liền hiện lên thời tuổi trẻ của chính mình, vì có thể đứng xa xa nhìn Lục Cẩn Niên, mà cố ý vòng qua lớp của anh để đi toilet, đáy lòng cô khi đó che dấu bí mật cô thương anh, cho tới bây giờ vẫn giấu, nhưng chưa từng phai nhạt.
Âm thanh của Kiều An Hảo thực sự rất nhu hòa êm tai, bài hát này là nam bắt đầu trước, nhưng từ trong miệng cô hát ra, lại mang theo một hương vị kỳ lạ, làm cho Lục Cẩn Niên thất thần trong nháy mắt, anh nhớ tới, khi mình còn trẻ, mỗi ngày sau khi tan học đều lén lút đi sau cô , nhìn thân ảnh cô cùng Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc về nhà, có đôi khi, cô sẽ một mình một người, mặt trời chiều đỏ bừng, đổ bóng thật dài trên ngã tư đường, cô ở phía trước, anh ở phía sau, nhớ tới đó, cảnh tượng như vậy, giống như nhỉ có anh và cô thật tốt.
Lục Cẩn Niên giơ lên micro, hát lời tiếp theo: “Ngã tư đường chờ em, có anh cùng xe của anh, chạng vạng hơi lạnh, có anh và em, ánh mặt trời không bì kịp bằng màu sắc trong mắt em, cũng không có nói lời tạm biệt, nhưng mà ly biệt lại trong im lặng.”
Kiều An Hảo: “Anh có ngẫu nhiên nhớ tới em hay không, giống như em thường xuyên nhớ tới chuyện đã qua.”
Lục Cẩn Niên: “Chúng ta ở trong mưa mùa thu, không nói chuyện, lại ở thu đi xuân đến, mất đi liên lạc.”
Lục Cẩn Niên: “Em có ngẫu nhiên nhớ tới anh hay không, bây giờ em và anh đã không còn quan hệ.”
Hai người đối diện lẫn nhau, đều trút hết nỗi lòng của bản thân, hát lên bài hát này.
Nhưng không có một ai biết, đáy lòng hai người, lại đồng thời nghĩ tới những chuyện đã qua.
Rõ ràng anh và cô thầm mến lẫn nhau, lại không có ai mở miệng, nhưng mà ngay cả khi không hiểu lại luôn tình cờ gặp nhau ở trong sân trường, người
khác nhìn vào cho là duyên phận, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, để chế tạo ra những lần tình cờ như vậy, bọn họ phải hao phí bao nhiêu tâm tư.
Tuổi trẻ của họ cứ ngây thơ như vậy, dần dần tới gần, trở thành bạn tốt, nhưng mà cuối cùng, bạn tốt lại mỗi người đi một ngả suốt năm năm.
Trong năm năm đó, cô vẫn luôn nhớ tới anh, nhưng chỉ có thể dựa vào tin tức của anh ở trong vòng giải trí, để giảm bớt nỗi nhớ ở đáy lòng mình.
Trong năm năm đó, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ quên cô, vì nghe đước tin tức của cô, mà anh hèn mọi đi lơi dụng hảo cảm của Kiều An Hạ, từ trọng miệng của cô ta tìm hiểu nhất cử nhất động của cô.
Kiều An Hảo: “Tuổi trẻ của em có anh.”
Lục Cẩn Niên: “Tuổi trẻ của anh có em.”
Bọn họ đều cho mình là cố ý cho hoa rơi, nước chảy vô tình, nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết, kỳ thật tình cảm của bọn họ mới là chân thành, cô cho anh quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất, anh cho cô giấc mộng tuổi trẻ tốt đẹp.
Trong phòng chỉ có tiếng hát du dương dễ nghe vờn quanh, bài hát này do hai người mới hát, anh và cô là không cùng một chỗ, đồng thời chọn bài hát này, không tại sao, chỉ vì tuổi trẻ có người đó, đến nay vẫn yêu chỉ một người.
Lục Cẩn Niên: “Tuổi trẻ của anh có em.”
Kiều An Hảo: “Tuổi trẻ của em có anh”
Theo sau hai câu hát này, âm nhạc dần dần giảm nhỏ.
Quả đèn nhiều màu, không ngừng mà mà xoay tròn, ánh sáng xẹt qua thân ảnh của anh và cô.
Cô nhìn tầm mắt của anh, nhạc nền bắt đầu dần dần nhỏ đi.
Chiếc đèn bảy màu, không ngừng mà xoay tròn, ánh sáng xẹt qua thân ảnh của cô và anh.
Cô nhìn tầm mắt của anh, trở nên có chút mông lung, ấm áp.
Anh dừng lại ở ánh mắt của cô, trở nên co chút mê lỵ thâm thúy.
Dưới đáy lòng cô, yên lặng không một tiếng động nói: Lục Cẩn Niên, em yêu anh.
Dưới đáy lòng anh, đa tình đa cảm nói: Kiều An Hảo, anh yêu em.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK