Lúc đi học, nếu Lục Cẩn Niên học giỏi nhất, như vậy Kiều An Hảo thuộc về thành phần học trung bình, mặc dù vậy nhưng cố gắng chăm chỉ học tập cũng thi được vào lớp chuyên, thi đậu trường hạng nhất.
Chủ tiệm chỉ dạy Lục Cẩn Niên một lần cách làm gốm sứ, Lục Cẩn Niên liền làm vô cùng suôn sẻ, còn dạy Kiều An Hảo nhiều lần, cô chỉ nhớ sơ sơ mấy bước.
Cuối cùng có khách mới tới, chủ tiệm đón tiếp họ, để lại Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo tự mày mò làm cái ly.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ngoài phòng gỗ là nước chảy lẳng lặng, khiến khuôn mặt người có vẻ ươn ướt, năm tháng yên tĩnh, Lục Cẩn Niên làm cái ly cũng yên lặng, mà Kiều An Hảo lại rối tinh rối mù.
Cuối cùng lúc chủ tiệm quay lại xem thành phẩm, Kiều An Hảo không biết xấu hổ ôm cái ly của Lục Cẩn Niên, khoe với chủ tiệm, nhiệt tình nói: "Như thế nào, tôi lợi hại không?"
Chủ tiệm nhìn cũng biết, cái ly Kiều An Hảo cầm trong tay chính là của Lục Cẩn Niên, chỉ là không có lật tẩy, thậm chí ông còn chưa mở miệng khen ngợi Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên ngồi ở cạnh Kiều An Hảo, ngược lại gương mặt nuông chiều nghĩ 1 đằng nói một nẻo hết sức thành khẩn: "Lợi hại.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Kiều An Hảo nhất thời vui sướng, còn được voi đòi tiên nghiêng đầu, đang nhìn cái ly không ra hình dạng gì bị
nhét vào tay của Lục Cẩn Niên, trợn to hai mắt, vẻ mặt mang theo vài phần khó tin nói: "Lục Cẩn Niên, anh mau dạy em đi, làm sao có thể làm ra cái ly xấu như vậy!"
Sau đó Kiều An Hảo còn nói: "Mai cất đi, không nên để người khác thấy!"
Lục Cẩn Niên vui vẻ cười cười, trên gương mặt lạnh lùng, trở nên dịu dàng, cẩn thận tìm cái hộp cất cái ly xấu xí đó vào.
Đến Nam Kinh, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên còn đến nhà hát Lan Uyển xem vở 《 Mẫu Đơn Đình 》 hát Côn Khúc, giọng rất mềm mại, cứ bi bô bi bô như trẻ con, mặc dù một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng mà giọng điệu lại khiến người ta xúc động, sau đó là ăn uống, cháo mỹ linh, vịt quay... Ở lại tầm hai ngày, buổi chiều Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo ngồi chuyến bay, trở về Bắc Kinh.
Xe Lục Cẩn Niên đậu ở bãi đậu xe sân bay Bắc Kinh, lúc lái xe vào thành phố, đúng lúc là buổi tối, giờ ăn cơm, xe đi qua khách sạn lớn, Lục Cẩn Niên chạy chậm lại, đề nghị: "Ăn cơm tối ở đây nhé?"
"Được." Kiều An Hảo nâng lên mí mắt, nhìn khách sạn lớn ngoài Bắc Kinh, không có có bất kỳ ý kiến gì gật đầu đồng ý.
Bao sương trong khách sạn lớn, thường xuyên đông người, cũng may Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đến sớm, cuối cùng đặt một bao sương.
Lục Cẩn Niên gọi một bình trà Phổ Nhỉ, trà xanh mùi thơm ngát tràn ngập ở trong bao sương, khiến cho người ta ăn một bữa cơm vui vẻ.
Lục Cẩn Niên đợi đến khi Kiều An Hảo ngồi đối diện ăn no thoả mãn, đặt đũa xuống, đẩy ly trà nóng đến trước mặt Kiều An Hảo: "Uống chút trà, cho dễ tiêu, anh xuống lầu tính tiền."
Kiều An Hảo hớp một ngụm trà, nhìn Lục Cẩn Niên gật đầu.
Lục Cẩn Niên sờ soạng ví tiền, đi ra khỏi bao sương.
Lục Cẩn Niên xếp hàng tính tiền xong, đang chuẩn bị đi lên lầu tìm Kiều An Hảo, lại nhìn thấy chỗ ngồi trước đại sảnh qua cửa sổ, có một người quen thuộc đang ngồi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK