Editor : Meitu
Kiều An Hảo cảm giác được tay mình nắm tay Lục Cẩn Niên, đang bị anh tháo ra, đáy lòng cô càng lo lắng, dưới tình thế cấp bách, liền trực tiếp nói ra chuyện tối nay mình muốn nói với Lục Cẩn Niên, trực tiếp nói ra: "Lục Cẩn Niên, đêm thất tịch lễ tình nhân kia..."
Câu kế tiếp của Kiều An Hảo cũng còn chưa nói hết, mấy chữ "Đêm thất tịch lễ tình nhân" này, giống như lời nguyền ma quái, khiến cả người Lục Cẩn Niên như phát điên, phản ứng cực kỳ mãnh liệt, vốn đang lạnh nhạt, giống như thay đổi thành người khác, chợt đẩy cô vào tường, vươn tay đặt trên cổ cô, bóp chết lời cô sắp nói tiếp.
Kiều An Hảo cảm giác được hơi thở nam tính lạnh thấu xương chạm vào mặt, sức anh bóp cổ cô khá mạnh, khiến cho cô hô hấp không khoái, sắc mặt cũng đỏ lên.
Anh nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt hung ác giống như bất cứ lúc nào cũng xé rách cô, trên mặt trong trẻo lạnh lùng, tàn khốc: "Cô nói tới tìm tôi? Có lẽ đến nhắc tôi tỉnh, lúc trước tôi rất buồn cười?"
Lục Cẩn Niên im lặng một giây, mở miệng lần nữa, cảm xúc đã hơi ổn định, giọng nói ra bình thản mà cường thế, không cho người ta muốn chất vấn nữa: "Nếu như tối nay cô tìm tôi, là muốn nói với tôi như vậy, tôi
cho cô biết, không cần vì những chuyện đã qua kia, đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng."
Nói xong, Lục Cẩn Niên liền buông lỏng cổ tay Kiều An Hảo, nắm cổ tay của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng, trực tiếp kéo cô đi tới cửa khách sạn, kéo cửa ra, dùng sức đẩy cô đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại thật chặt, khóa trái.
Không có sự tồn tại của cô, khiến cả người Lục Cẩn Niên căng thẳng có chút buông lỏng.
Anh đứng phía sau cửa một lát, mới cất bước, đi về phía phòng ngủ, vốn anh muốn tắm, lại không đi, tìm một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc đốt.
Khi anh hút xong, lại liếc thấy va li trong góc, yên tĩnh đặt điện thoại di động.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động thật lâu, mới vươn tay, cầm lên, mở máy.
Anh đã vứt sim trong điện thoại, mở lên, biểu hiện lượng pin không đầy, anh nhìn chằm chằm hình Kiều An Hảo mình dùng làm hình nền đến ngẩn người, mới mở tin nhắn.
Quan trọng nhất, chính là nội dung của anh và cô, thời gian như dừng lại rạng sáng 4 tháng trước.
Anh sửng sốt hồi lâu, mới mở ra tin nhắn đọc nội dung.
【 anh không cần chờ tôi, tôi sẽ không đi gặp anh. 】
Trong nỗi nhớ của anh khắc sâu, tin nhắn này, là lúc mình ở ngoài cửa nhà họ Kiều, đợi ba ngày ba đêm, cả người mệt mỏi dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, cô gởi tin.
Đó là sau khi anh thu mua Hứa thị, đêm thất tịch lễ tình nhân chờ đợi cô, lần đầu tiên cô trả lời anh.
Đến bây giờ, anh cũng còn nhớ rõ, ngay lúc đó rốt cuộc anh đã kích động.
Nhưng mà, đợi đến anh thấy nội dung, anh mới biết, thì ra là, cô biết anh đang đợi cô.. Chẳng qua là tránh mặt không thấy anh mà thôi.
Đáy lòng của anh hiện lên tuyệt vọng, nhưng vẫn như cũ không ngờ mình từ bỏ, anh vì giữ lại cô, nói: 【 Kiều Kiều, anh yêu em. 】
【 Yêu em 13 năm. 】
Hai tin nhắn kia của anh, giống như là đá chìm xuống biển vậy, qua tầm 1 tiếng mới thấy câu trả lời.
【 Anh xứng sao? 】
【 Tôi sẽ không chấp nhận anh làm thương tổn anh Gia Mộc. 】Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK