Này cũng là Kiều An Hạ nói cho anh biết sao?
Nhưng là lúc này, trong lòng Kiều An Hảo không còn cảm giác không phục như vừa rồi.
Rõ ràng lúc đầu mọi người chỉ hi hi ha ha nói đùa, nhưng đến sau cùng, trong ngực lại dâng lên chân tình sâu sắc.
Vốn dĩ lúc này đã đến thời điểm ăn cơm, nhưng là trợ lý điều khiển chương trình, không hề cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, nhắc nhớ bọn họ, ngược lại vụng trộm đi xuống sân khấu, đối mặt với nhân viên công tác, nói vài câu sau đó lại đi lên.
Kiều AN Hảo dừng ánh mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên, trong mắt có nhiệt nóng, giọng nói có chút run rẩy: “Còn không biết là ai, trung học vì muốn mua một chiếc bánh ngọt Hắc thiên nga cho em, mà ban ngày đến trường, buổi tối đi làm thêm.”
Theo lời nói của cô, âm nhạc đang phát liền dừng lại, làm thành một bài hát khác.
Bài hát này, là thời gian trước là chủ đạo nhạc phim, rất nhiều người đã nghe qua.
Nhưng mà, tiếng ca vang lên, cũng không phải tiếng hát mà là giọng của Kiều An Hảo.
“Thường xuyên nhớ đến bàn học loang lổ của năm ấy, ngẩn người khi nhìn dáng vẻ của anh.”
Đây là Hứa Gia Mộc nói cho cô sao?
Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc xoay đầu đi, nhìn về Tống Tương Tư ở bên cạnh.
Giọng nữ vang lên, sau đó là giọng nam, ở đây mỗi người đều nhận ra, đó là giọng của Lục Cẩn Niên: “Ở cửa chờ em có anh và xe của anh, hơi lạnh chạng vạng có em và anh, ánh nắng chiều không đẹp bằng đôi mắt em, cũng không nói gì tạm biệt luôn luôn yên lặng.”
Lần này Kiều An Hảo không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng, lại nói tiếp: “Còn có, không biết là ai thấy em bị bệnh, sau đó ở trong phòng y tế chăm sóc em cả buổi trưa, về sau vì trốn học mà bị giáo viên phạt đứng một ngày.”
Bởi vì có tiếng hát, lại chuyển thành tiếng hát của Kiều An Hảo: “Là không phải anh ngẫu nhiên sẽ nhớ đến em, giống em cũng thường xuyên kể ra chuyện cũ, chúng ta không nói, lại cuối cùng mất liên lạc.”
Trên mặt Lục Cẩn Niên, có chút nghiêm túc: “Cũng không biết là ai, tiến vào giới giải trí, chỉ vì muốn làm tình nhân trên màn ảnh với anh.”
Kiều AN Hảo nhẹ nhàng chớp lông mi, âm thanh nhợt nhạt nói: “Còn không biết là ai, một năm cấp hai kia đã thích em.”
Lục Cẩn Niên nói: “Còn không biết là ai, một năm đó, cũng thích anh?”
Rốt cuộc nước mắt của Kiều An hảo cũng rơi xuống, cô cong khóe môi, nói: “Là em”.
“Là anh.” Đồng dạng Lục Cẩn Niên cũng nói tiếp hai chữ này.
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nhìn nhau cười.
Âm nhạc lưu luyến vang lên.
“là không phải ngẫu nhiên anh sẽ nhớ đến em, cũng là em chẳng quan hệ gì đến cuộc sống của anh, may mắn đây đó thanh xuân đều chưa trải qua, tuổi trẻ của em có anh, thanh xuân của anh có em.”
Qua tầm một phút đồng hồ, hai người lại đồng thời nói, giống y hệt nhau: “Yên anh/em 13 năm.”
Rõ ràng không có tập luyện, lại có sự hiểu nhau như thế.
Bây giờ, hội trường vô cùng yên tĩnh, hóa ra hai người cãi nhau đều đã cười, trên mặt đều vô cùng cảm động.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK