Tặng cô Kiều rồi không muốn nhận lại, còn tìm cớ quang minh chính đại như vậy.
Nét mặt trợ lý cũng không thể hiện ra, vội vội vàng vàng xốc lên những túi xách kia, nhìn chằm chằm thân ảnh Lục Cẩn Niên đi phía trước, trong lòng âm thầm mắng.
-
Rõ ràng lúc trong cửa hàng mua túi, Lục Cẩn Niên nói muốn sớm về nhà, sau khi đi ra, chẳng những không đi đến bãi đậu xe, ngược lại rẽ vào cửa tiệm khác.
Kiều An Hảo dừng ở cửa, kéo tay của anh: "Lục Cẩn Niên, không phải anh nói muốn về nhà sao?"
Sắc mặt Lục Cẩn Niên lạnh nhạt gật đầu một cái, một bộ dạng thanh thản: "Đúng, chẳng qua buổi trưa ăn hơi no, tùy tiện đi dạo một vòng, tiêu thức ăn xong về nhà cũng không muộn."
-
Đợi đến lúc hiểu rõ, Kiều An Hảo mới biết, trong miệng Lục Cẩn Niên nói tùy tiện đi dạo một vòng, dường như muốn đi dạo tất cả cửa hàng trong acr.
Lúc ban đầu anh, còn có thể cầm đồ hỏi ý kiến của Kiều An Hảo, hỏi cô cảm giác như thế nào, có thích không, chỉ cần Kiều An Hảo chần chờ một giây không lắc đầu, anh sẽ không nói hai lời ra dấu tay với trợ lý cầm túi phía sau, ý bảo trợ lý đi mua, Kiều An Hảo cố gắng giải thích với Lục Cẩn Niên, cũng cố gắng đi ngăn cản trợ lý, nhưng chỉ tiếc, trợ lý chỉ nghe lời của Lục Cẩn Niên, đơn giản xem lời kháng nghị của cô trở thành gió thoảng bên tai.
Sau lại Kiều An Hảo dần hiểu ra điểm mấu chốt, mỗi khi Lục Cẩn Niên hỏi ý kiến của mình, sẽ nhanh chóng lắc đầu, lúc đầu Lục Cẩn Niên nghĩ cô không thích, quả nhiên buông tha không mua, nhưng mà cách này của Kiều An Hảo chỉ áp dụng được một lúc, Lục Cẩn Niên quan sát cử chỉ nhỏ nhất của cô, sau đó dứt khoát cuối cùng không hỏi thăm, thấy thuận mắt là mua mua mua, so với lúc Triệu Manh chọn mua những chiếc túi trong cửa hàng mà Kiều An Hảo thích, còn vô tư rộng rãi hơn nhiều.
Cho tới Triệu Manh là người nảy ra ý kiến, cũng nhìn ngây người, không nhịn được tiến tới bên tai Kiều An Hảo, thấp giọng nói: "Kiều Kiều, cậu nói gì với Lục ảnh đế đi, anh ấy muốn mua hết trong acr sao?"
Vừa vặn Triệu Manh nói những lời này với Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên chỉ một cái quần, hỏi Kiều An Hảo thích màu đó không, thấy cô không lên tiếng, trực tiếp để cho trợ lý dứt khoát mua các màu khác nhau.
Triệu Manh Thấy một màn như vậy, hoàn toàn rối loạn: "A a a a, Lục ảnh đế thật sự điên rồi!"
Nhưng mà điên vẫn đẹp trai, có sao đâu?
-
Tùy tiện đi dạo một vòng, hình tượng đi dạo cuối cùng, là đồ nhiều, đến mức không cầm được nữa, cuối cùng vẫn là một cửa hàng giúp một tay kêu an ninh trên lầu, đưa lên hai chiếc xe đẩy, mới miễn cường chở toàn bộ đồ đi.
Mặc dù cũng đã biến thành như vậy, Lục Cẩn Niên lại hoàn toàn không hề có ý từ bỏ, từ cửa hàng này ra ngoài, dắt Kiều An Hảo rẽ vào cửa hàng khác, Kiều An Hảo trực tiếp kéo tay Lục Cẩn Niên, đứng tại chỗ nhất quyết không đi, một bộ hoàn toàn như muốn khóc vì Lục Cẩn Niên điên cuồng mua, nhỏ giọng nói: "Lục Cẩn Niên, đừng mua..."
Lục Cẩn Niên nghe rõ Kiều An Hảo nói, quay đầu, nét mặt nhìn cô có mấy phần dịu dàng lo lắng, khó hiểu hỏi một câu: "Cái gì? Đi mệt? Đau chân?"
"Em nói không muốn mua nữa..."
Kiều An Hảo vừa mới nói mấy chữ, bất chợt cả người được Lục Cẩn Niên ôm ngang lên.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK