Lúc ô tô của Lục Cẩn Niên đi đến Cẩm Tú Viên, mới là chín giờ tối.
Bưu kiện mà Kiều An Hảo chuyển phát từ Thượng Hải đến, gửi nhờ ở Cẩm Tú Viên, Lục Cẩn Niên lái xe vào lấy rồi đạt vào trong cốp xe, mới đi đến cửa biệt thự của Hứa Gia Mộc.
Đồ hơi nhiều, Lục Cẩn Niên giúp Kiều An Hảo đưa vào trong phòng.
Chơi nhiều nơi như thế, thật là có chút hao phí sức lực, Lục Cẩn Niên cũng không muốn quấy rầy Kiều An Hảo quá nhiều.
Trước khi anh rời đi, Kiều An Hảo hô một tiếng: “Lục Cẩn Niên.”
Tay của anh đang định kéo cửa ra liền dừng lại, quay đầu, nhìn cô.
Kiều An Hảo đi dép lê, từ trong phòng khách đi đến, đứng trước mặt anh, ngửa đầu, nói: “Ngày mai tôi sẽ về Hứa gia một chuyến.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, ý là đã biết.
Kiều An Hảo tiếp tục nở nụ cười, nói: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Lục Cẩn Niên đứng ở cửa một lúc, mới đi ra ngoài.
Tuy cô rất muốn mỗi ngày đều có thể ở cùng với anh, nhưng cô không thể khiến anh bỏ bê công việc ở công ty được, mỗi ngày đều cùng cô như thế thì không thể làm được gì.
Huống hồ cô và anh Gia Mộc, mặc dù hai người có hôn ước, nhưng lại không hề có tình cảm với nhau.
Tuy nhiên lần giải trừ hôn ước này, cô đúng là đứng trên lập trường nên được người khác thông cảm, nhưng đến một chút cũng không thấy khổ sở, thậm chí cô còn rất muốn nhanh chóng nói rõ mối quan hệ của cô và Hứa Gia Mộc, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có tư cách phát triển thêm một bước nữa với Lục Cẩn Niên.
Nếu cô sớm biết được cô và anh Gia Mộc có hôn ước, khẳng định là đã sớm từ chối, nhưng là lúc cô biết được, thì anh Gia Mộc lại xảy ra tai nạn xe cộ, mà cô lại là vì có thể ở gần Lục Cẩn Niên, liền đồng ý hôn sự với Hứa Gia Mộc.
Anh cũng không biết, cô của lúc đó có bao nhiêu ngốc nghếch, ngốc đến mức vì muốn có liên quan đến anh một nữa, liền thản nhiên cõng lên mình danh nghĩa là vợ của người khác, nhưng là, cô không còn cách nào cả, đó là cơ hội
duy nhất của cô, nếu cô không làm, thì tư cách nói chuyện với anh cũng không có.
Kiều An Hảo thực sự đến Hứa gia vào ngày hôm sau.
Thật ra cô có chút lo lắng, chuyện giải trừ hôn ước của Hứa Gia Mộc và mình có thể sẽ có nhiều phiền phức.
Nhưng cô không nghĩ tới, sự tình vậy mà có thể tiến hành thuận lợi hơn dự kiến.
Giữa trưa, Hứa Gia Mộc đặt một phòng bao trong một nhà hàng, mời cha mẹ hai bên qua đó.
Ngày hôm qua anh bị Lục Cẩn Niên cho một trận, khóe môi vẫn còn sưng lên, Hàn Như Sơ vừa nhìn thấy, liền ngạc nhiên hỏi thăm, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Đợi mọi người đến đông đủ, Hứa Gia Mộc mới kêu người kêu người phục vụ bưng trà lên, tự mình rót cho mỗi người một chén.
Hàn Như Sơ có chut buồn bực vì sao lại kêu mọi người đến đây, cho nên mở miệng hỏi một câu: “Gia Mộc, con gọi mọi người đến có chuyện gì?”
Hứa Gia Mộc bưng lên một tách trà, không nhanh không chậm ngồi xuống chỗ của mình, uống một ngụm, sau đó liền để cái tách xuốn, liếc mắt nhìn cha mẹ hai bên, mở miệng nói: “Con muốn ly hôn với Kiều Kiều.”
Hứa Vạn Lý đang bưng trách trà lên chuẩn bị nhấp một ngụm, tay liền run rẩy, khiến nước trà rơi rớt trên bàn.
Hai bác của Kiều Kiều và Hàn Như Sơ, ba người cùng lúc nói ra miệng: “Cái gì?”
“Vì sao?”
“Gia Mộc, con và Kiều Kiều có chuyện gì thế?”
Hứa Gia Mộc lặp lại chuyện mình vừa mới nói ra một lần nữa: “Hôm nay con mời mọi người đến, là muốn nói với mọi người là con muốn ly hôn với Kiều Kiều.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK