Lục Cẩn Niên vốn chỉ cúi thấp đầu uống rượu, lúc nghe thấy bốn chữ này, mạnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tắp về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo bởi vì một màn xảy ra đột ngột kia dọa, sợ tới mức có hút kinh ngạc, đứng tại chỗ, không có phản ứng gì.
Người đàn ông kia, thông báo lờ kịch bên trong kịch bản, nói ra từng chữ từng chữ bên trong.
Theo tiếng ngâm nga của anh ta, vẻ mặt Kiều An Hảo, xuất hiện một tia vỡ tan, trong phòng những người tham gia sinh nhật của cô, ồn ào theo, la hét Kiều An Hảo đồng ý!
Tay Lục Cẩn Niên cầm chén rượu, bắt đầu đầu dùng sức, lúc Kiều An Hảo nói một câu đồng ý, anh cung quy nhịn không được đứng dậy, yên lặng rời đi.
Anh không có liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, tầm mắt nhìn về phía bóng lưng của anh, giống như do dự cái gì đó, cuối cùng tiếp nhận chiếc nhẫ từ người đàn ông đang quỳ gối dưới sàn.
Không khí trong phòng, vui sướng, Lục Cẩn Niên ở bên ngoài phòng, cô đơn đau thương.
Theo chỉ thị của đạo diễn, Kiều An Hảo ở trong phỏng tìm một cái cớ, đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa đối mặt với Lục Cẩn Niên, hai người không nói lời nào, ánh mắt không một tiếng động trao đổi, sau đó Kiều An Hảo giẫm giầy cao gót, đi về phía toilet.
Lúc Kiều An Hảo từ bên trong toilet đi ra, Lục Cẩn Niên vốn đứng ở cửa phòng, bây giờ lại đứng trước cửa phòng rửa tay, giống như vừa rồi, hai người liếc nhìn nhau một cái, lúc này Kiều An Hảo mới mở miệng nói lời kịch: “Tôi đi vào trước.”
Sau đó cô cười yếu ớt với Lục Cẩn Niên, bước chân, đi qua người của Lục Cẩn Niên, lúc Kiều An Hảo đi qua ngang người, hai tay Lục Cẩn Niên nắm chặt lại, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên trắng bạch, sau đó giơ tay lên, bắt chính xác lấy cánh tay của Kiều An Hảo, sau đó đưa cả người cô dựa vào vách tường, cúi đầu, hôn lên cô.
Kiều An Hảo càng lúc càng mạnh, cuối cùng không biết lấy khí lực ở đâu, đẩy mạnh Lục Cẩn Niên ra, sau đó làm như kịch bản viết, giwo tay lên, cho Lục Cẩn Niên một cái tát.
Đương nhiên bởi vì quay phim, một cái tát kia, nhìn thực tàn nhẫn, nhưng thật ra rất nhẹ nhàng giống như lau qua, sau đó thân thể Kiều An Hảo run run, nói la lời kịch: “Anh đến tột cùng muốn như thế nào?”
Lục Cẩn Niên bị đánh một cái tát, ánh mắt thẳng tắp nhìn Kiều An Hảo, cánh môi giật giật: “Tôi chỉ hỏi em một vấn đề…..” Lục nói xong những lời này, trầm mặc rất lâu, mới lại mở miệng nói: “Nếu tôi nói tôi thích em, em lại còn có thể thích tôi không?”
“Sẽ không!” Kiều An Hảo không hề do dự nói ra những lời này, vẻ mặt trên mặt của Lục Cẩn Niên, bắt đầu tuyệt vọng, hai tay nắm trên vai của cô, dần dần buông lỏng, ngay khi anh sắp buông xuôi, cô mở miệng lần nữa, nói lời kịch: “Bởi vì, tôi chưa bao giờ ngừng thích anh.”
Lục Cẩn Niên sửng sốt, đột nhiên hôn lên môi Kiều An Hảo.
Hôn môi lúc này đây, cần hai người phải diễn thực nhập tâm, sau đó ở lúc hai người đang hôn môi, phần diễn của hai người hoàn toàn chấm dứt.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK