Mục lục
HÔN TRỘM 55 LẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Như thế nào...” Trình Dạng theo sát phía sau, chỉ nói được ba chữ, liền thấy trên người Kiều An Hảo đầy máu, cả người Kiều An Hạ chìm trong vũng máu, một giây sau liền vọt qua: “Hạ Hạ, Hạ Hạ?”

Hứa Gia Mộc theo sau Trình Dạng, anh vốn là đang muốn mở miệng hỏi chuyện, nhưng tầm mắt lại bị người đang cười hấp dẫn ánh mắt.

Tống Tương Tư nhìn thấy bước chân của Hứa Gia Mộc dừng lại, liền nhìn anh một cái theo bản năng, sau đó nhìn theo tầm mắt của ah, liếc mắt đã nhận ra người kia là ai, trong đáy mắt cô liền hiện lên lo lắng.

Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ không quá nửa phút, cả người đột nhiên xông tới trước mặt Hàn Như Sơ, không hề nghĩ ngợi giơ tay lên, quăng cho bà một cái tát: “Bà câm miệng cho tôi!”

Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc làm cho ngẩn ra, sau đó lại hì hì cười, chỉ vào anh: “Hứa Gia Mộc, đây là con tôi, con tôi đánh tôi, hì hì... con tôi vì người khác mà đánh tôi...”

Cười cười, Hàn Như Sơ bỗng dưng lại chảy nước mắt, nhìn Hứa Gia Mộc, oan ức nói: “Đây là con tôi, con sao lại không đứng về phía mẹ?”

Hứa Gia Mộc nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó liền nắm lấy cổ tay của Hàn Như Sơ: “Hiện tại đi với con đến cục cảnh sát.”

“Cục cảnh sát? Con muốn giam mẹ vào ngục sao?” Hàn Như Sơ lắc đầu, đứng tại chỗ vừa khóc vừa cười: “Hứa Gia Mộc, mày là đồ đần độn, mày vậy mà muốn đưa mẹ mày vào ngục giam!:

Hứa Gia Mộc hoàn toàn không nói nhiều với Hàn Như Sơ, chỉ kéo cổ tay của Hàn Như Sơ, đi ra ngoài toilet.

“Tôi không đi, không đi!” Hàn Như Sơ giống như một người điên lớn giọng hô.

Hứa Gia Mộc ngoảnh mắt làm ngơ, đến sau đó, chỉ cường bạo kéo bà ta ra ngoài.

Trong nháy mắt đó, Tống Tương Tư đột nhiên lên tiếng: “Tôi đi cùng anh.”

Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ tạm dừng một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền kéo Hàn Như Sơ rời đi.

Tống Tương Tư quay đầu, nói với mấy người trong toilet: “Chúng ta đến cục cảnh sát trước, đã gọi xe cứu thương rồi, sẽ đến rất nhanh thôi, sau khi lấy khẩu cung bên cảnh sát, chúng ta sẽ đến bệnh viên.”

Trình Dạng và Kiều An Hảo hoàn toàn không có phản ứng, như là không hề nghe được Tống Tương tư nói gì.

Lục Cẩn Niên đặt tất cả lực chú ý trên người Kiều An Hảo, cũng không hề lên tiếng, sau cùng là Triệu Manh avf trợ lý cùng gật đầu một cái.

Lúc này Tống Tương Tư mới rời đi.

Ít đi Hàn Như Sơ trogn toilet, trong nháy mắt liền yên lặng hơn rất nhiều.

Sắc mặt của Kiều An Hạ gần như trong suốt, cô cảm giác được nước mắt của Kiều An Hảo rơi trên mặt mình, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cố sức nâng mí mắt, liếc nhìn Kiều An Hảo, sau đó cong môi, nhìn cô ấy cười cười.

Kiều An Hảo nhìn thấy nụ cười của Kiều An Hạ, nước mắt càng rơi xuống mạnh mẽ hơn: “Chị, chị....”

Kiều An Hạ giơ tay lên, sờ sờ nước mắt trên mặt Kiều An Hảo, tạm dừng một lát, nói: “Em khóc cái gì, đã là mẹ rồi, cũng không sợ dọa đến bảo bảo trong bụng à, cẩn thận sinh ra nó lại là đứa bé thích khóc.”

Từ nhỏ cô đã được nuông chiều, nói một không hai, lòng tự trọng rất lớn, cho nên nói ra, cực kỳ không nể mặt, trong lòng luôn âm thầm ảo nảo và hối hận, nhưng lại ngại mặt mũi, lại không muốn thừa nhận sai lầm của bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK