Lục Cẩn Niên rời đi khoảng nửa giờ, chân trời liền có một vài tia chớp đổ xuống, sau đó lại vang lên một tiếng sẫm, Kiều An Hảo hơi thất thần, bị dọa sợ đến run rẩy, sau đó nhìn cửa động đang có vài giọt mưa rơi xuống, càng lúc càng nhiều hơn.
Bởi vì đang ở trong rừng, cành lá đều rậm rạp, mưa rơi xuống cũng không nhiều.
Lại là một tiếng sét nữa vang lên, đáy lòng Kiều An Hảo có chút bất an, lại lo lắng anh sẽ bị đánh trúng, cô chống tay lên mặt đất, đang chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài cửa động xem xét, thì nhìn thấy Lục Cẩn Niên mang theo rất nhiều nhánh cây trở về, Kiều An Hảo liền nắm lấy vạt áo, ngồi trở lại chỗ cũ.
Lục Cẩn Niên nhóm lửa, sau đó lại cầm một ít trái cây đưa cho Kiều An Hảo: “Ăn một chút đi.”
Kiều An Hảo nhìn loại quả đỏ rực trong tay anh, nhìn có vẻ giống quả táo, chần chừ một chút, mới vươn tay lấy.
Dường như trong lòng Lục Cẩn Niên có chút cảm giác được cô đnag nghĩ ngợi điều gì, vừa thêm cành cây vào đám lửa, vừa nhàn nhạt giải thích cho cô nghe: “Đây là một loại quả có thể ăn được. Trước kia khi quay phim ở Cam Túc, cũng có rừng rậm như thế này, những người nông dân ở đó nói cho tôi biết, người trong làng của họ đều ăn loại quả này.”
Kiều An Hảo “ừm” một tiếng, cầm lấy trái cây, cọ cọ vào quần áo, sau đó ăn một miếng, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon.
Thời gian gần đây, Lục Cẩn Niên đều tìm mọi cách để đến gần cô, nhưng anh cũng cảm giác được cô rất lạnh lùng với anh, chỉ là không muốn thể hiện quá rõ mà thôi.
Anh biết, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, anh chỉ là thế thân trong mắt cô, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, xẹt qua một chút cô đơn, sau đó lại yên lặng duy trì đám lửa.
Mưa ở bên ngoài, càng lúc càng lớn, đập vào trên lá cây, phát ra tiếng bốp bốp, như tạo thành một bản hòa âm của thiên nhiên.
Trong hang động, ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng lách tách của cành cây khi bị lửa đốt cháy.
Hai người đều yên lặng, không hề nói bất cứ chuyện gì với nhau.
Kiều An Hảo gặm trái cây, lấp đầy cái bụng, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống lửa.
Qua không biết bao nhiêu lâu, mưa bên ngoài cũng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Lục Cẩn Niên vươn tay, sờ áo khoác của mình đang treo lên một nhánh cây, đã khô, kéo xuống, rồi đi đến trước mặt Kiều An Hảo, khoác lên người cô: “Mệt rồi, ngủ một lát đi, ở đây đã có tôi, sẽ không có chuyện gì cả.”
Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, cánh môi giật giật, như là đang muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ nằm lên trên rơm rạ, cuộn người lại, lấy áo khoác của anh đắp lên người, nhắm hai mắt lại.
Qua một lát, Kiều An Hảo nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy anh đang để trần nửa người bên trên, ngồi dựa vào một bên vách động.
Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cửa động, trên mặt rất lạnh lùng, giống như toàn bộ thế giới đều không có quan hệ gì với anh, nhưng không biết tại sao, Kiều An Hảo lại thấy trên người anh có vẻ cô đơn và mất mác.
Một loại tình cảm rất mãnh liệt, lại bắt đầu nảy nở trong lồng ngực của cô, cô cực kỳ cố gắng để đè ép nó xuống, nhưng là hiện tại, đã không thể nào nữa rồi.
Sau cùng cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, tận lực để cho bản thân chìm vào giấc ngủ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK