Nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy được, chính mình đã đi tới sau cùng của nhân sinh, nhưng tự trọng mà bản thân liều mạng muốn giữ lấy, lập tức trở nên không còn quan trọng nữa.
Cô nghĩ đến đứa bé trong bụng Kiều An Hảo, đã nghĩ hỏi nhưng chưa dám hỏi: “Bảo bảo là trai hay gái?”
“Còn chưa biết nữa.” Kiều An Hảo lắc đầu, có hai giọt nước mắt nện xuống trên tóc của Kiều An Hạ.
“Bỏa bảo có khỏe mạnh không>?”
Kiều An Hảo mạnh mẽ gật đầu, nức nở nói không nên lời.
Kiều An Hạ cười một cái, qua một lúc lâu sau mới nói: “Kiều Kiều, thực xin lỗi.”
Thật ra vào năm năm trước, cô đã nên nói những lời xin lỗi này với Kiều Kiều rồi.
Bao nhiêu lần cô tỉnh dậy từ trong ác mông, sau đó cũng không có cách nào tiếp tục ngủ nữa, nhưng là, lại thiếu đi một chút dũng khí.
Cô đã nhiều lần mở miệng, muốn nói “thực xin lỗi”, nhưng là không nói nên lời, lúc thật sự nói ra, cô phát hiện, tâm tình của mình vậy mà trở nên bình lặng trong nháy mắt.
“Nếu không phải chị, em và Lục Cẩn Niên, có lẽ đã sớm cùng một chỗ...” Kiều An Hạ đang nói chợt đột nhiên ho khan...
Kiều An Hảo lúc này, cho dù là Kiều An Hạ đã từng làm chuyện có lỗi với mình đến thế nào, cô cũng sẽ không do dự mà tha thứ cho cô ấy, đối với cô mà nói, an nguy của Kiều An Hạ là trọng yếu hơn cả, cô lắc đầu, ra tiếng ngừng lại lời nói của Kiều An Hạ: “Đừng nói, em không trách chị, chị đừng nói nữa, xe cấp cứu sắp đến rồi...”
Kiều An Hạ kịch liệt ho khan hai lền, máu từ miệng vết thương chảy ra càng nhiều hơn, Trình Dạng cố gắng ấn chặt lại, ngăn cản máu chảy ra.
Bởi vì đau đớn, Kiều An Hạ hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mới chịu đựng đau đớn, môi run rẩy, tiếp tục mở miệng: “Kiều Kiều, em hãy nghe chị nói, em không biết gì cả, lúc trước chị vô ý nghe được đoạn đối thoại của em và Gia Mộc, chị liền ghi âm lại rồi chỉnh sửa, đưa cho Hàn Như Sơ...”
Có thể là do sức lực của Kiều An Hạ không đủ, nói ra sự thật rất ngắn gọn, nhưng là kiều An Hảo cũng không thể rõ ràng được.
“Thật ra chị không phải có ý muốn hại em, Kiều Kiều, chỉ là chị không muốn gả cho Gia Mộc, em biết ba mẹ cậu ta ép gả chị sang bên đó...” Miệng Kiều An Hạ nói, đứt quãng, âm thanh cũng dần nhỏ lại: “Chị không biết em thích Lục Cẩn Niên, nếu chị biết, chị chắc chắn sẽ không làm thế, chị chỉ nghĩ em gả cho Hứa Gia Mộc, là vì thích cậu ta, chị đi tìm Lục Cẩn Niên nhiều lần, để khiến anh ta cách xa em ra...”
“Kiều KIều, thực sự xin lỗi, chị không nghĩ đến lúc ấy tuổi trẻ điên cuồng lại làm ra lỗi lầm lớn như thế, vậy mà mang lại không ít phiền phức cho em...”
Kiều An Hạ nói tới đây, đột nhiên hít một hơi thật sâu, gắt gao bắt lấy cổ tay Kiều An Hảo, dùng sức rất lớn, tiếp tục cố gắng nói: “Chị vẫn cho là chị thực sự thích anh ta, nhưng là hiện giờ mới nhận ra, chị không biết thích là như thế nào, chị chỉ không phục, rõ ràng chị cái gì cũng tốt, sao anh ta lại không thích chị...”
“Chị cũng không phải cố ý giận em, chị chỉ không biết nên đối mặt với em như thế nào, thật ra nhiều lần chị muốn xin lỗi em, nhưng là chị không mở miệng ra được, chị sợ em sẽ ghét chị... Càng về sau, chị càng phát hiện mình sai rất nhiều, chị càng không có dũng khí đi giải thích...”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK