“Đây là vòng đeo tay hiệu Chanel mới nhất, số lượng có hạn, tôi cũng chưa thể có được nó.”
Kiều An Hảo cùng bà Lâm cũng không quen biết, cô không thích người khác động vào mình thân mật như vậy. Nhưng cũng phải theo lễ phép, không thể gạt bàn tay kia ra được, cô chỉ có thể để yên, cười yếu ớt một chút.
“Lúc trước nhìn thấy ảnh chụp dây đeo tay này, tôi đã cảm thấy rất được, bây giờ tận mắt chiêm ngưỡng, quả thật là đẹp mắt, chỉ là cô Kiều có làn da trắng, nếu đeo vào thì xinh hơn tôi nhiều. Bà Lâm ngoài miệng giống như được quét một lớp mật ong, tiếp tục khen ngợi Kiều An Hảo, sau đó mở sợi dây đang ở trên cổ tay cô ra, rồi yên lặng nhìn về phía Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ bưng chén trà, nhìn thấy ánh mắt của bà Lâm, sau khi nhìn nhau vài giây, bà rũ mắt xuống, chầm chậm uống một ngụm, sau đó từ từ đặt chén trà xuống, hơi khó chịu nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, không phải con muốn tới Kiều gia hay sao? Mẹ bảo dì Vân chuẩn bị thức ăn nhẹ để con mang qua nhé.”
Kiều An Hảo rất thông minh, nghe nói như vậy liền biết Hàn Như Sơ muốn một mình nói chuyện phiếm cùng bà Lâm, vì thế cô biết ý lế phép tạm biệt hai người, mang theo vật mà Hàn Như Sơ đã chuẩn bị lúc ban đầu rời khỏi Hứa gia.
-
Quản gia vẫn đưa Kiều An Hảo ra tới sân lớn rồi mới trở về, nói với Hàn Như Sơ đang ngồi trong phòng khách: “Bà chủ, cô An Hảo đi rồi.”
Hàn Như Sơ gật đầu một cái, nhìn thoáng qua người giúp việc đứng xung quanh, quản gia liền hiểu chuyện đưa tất cả mọi người ra khỏi phòng, lúc này bà mới mở miệng, hỏi bà Lâm: “Chị Lâm, thế nào?”
“Như Sơ, tôi nhân cơ hội bắt mạch cho con dâu của bà, theo như mạch thì chắc chắn là mang thai, bởi vì sợ thời gian bắt mạch hơi lâu, bị cô ấy phát hiện, nên thời gian bao lâu thì tôi không xác định được, nhưng ít nhất cũng phải trên hai tháng rồi.” Bà Lâm dừng một chút, mở miệng hỏi: “Mang thai là việc vui, tại sao bà lại thản nhiên như vậy, có chuyện gì xảy ra à?”
Nét mặt Hàn Như Sơ trông thật bình tĩnh, tiếp tục tao nhã ung dung bưng ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó mới ngước mặt lên, mở miệng nói: “Chị Lâm, chị cứ xem như chưa từng xảy ra việc gì đi.”
Bà Lâm nhìn thấy vẻ mặt trở nên nghiêm túc trong nháy mắt của Hàn Như Sơ, tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng sau một lúc lâu, vẫn gật đầu: “Được, tôi sẽ coi như không biết gì cả.”
P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé
Hàn Như Sơ tươi cười, mời bà Lâm tiếp tục uống trà chiều.
Buổi chiều bà Lâm có việc trong bệnh viện, nên không ở lâu, chỉ một lát liền từ biệt rời khỏi, Hàn Như Sơ đứng ở cửa, nhìn bà Lâm lái xe chạy đi, mới xoay người rời đi.
Hàn Như Sơ đi đến phòng ngủ trên tầng hai, quản gia cũng đi theo vào, đóng cửa, mới đi đến bên người bà, đè thấp giọng hỏi: “Bà chủ, cô An Hảo thật sự có bầu?”
Hàn Như Sơ đối mặt với bà Lâm luôn luôn bình tĩnh, ánh mắt trở nên sắt bén, nhìn người quản gia “ừ” một tiếng.
“Đứa nhỏ trong bụng cô ấy là con của ai?” Quản gia vừa nói ra nghi ngờ, biểu tình sau đó cũng nghiêm túc theo: “Không phải là tạp chủng của Lục Cẩn Niên chứ?”
Hàn Như Sơ không hé răng, sắc mặt càng u ám.
Qua một lúc lâu, quản gia lại hỏi: “Bà chủ, bà tính làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn tùy ý để cô ta sinh đứa bé?”
Lời này giống như hỏi đến điều trong lòng của bà, bà hơi buồn phiền khoát tay áo với quản gia: “Bà ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ một chút.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK