“Kiều Kiều, tôi không tức giận, tôi cũng không muốn tức giận......” Lục Cẩn Niên mở miệng giọng nói cực kỳ bình tĩnh:“Lúc này anh chỉ muốn ích kỷ một chút cho bản thân.”
Nhiều năm như vậy, yêu em, cho tới bây giờ đều nghĩ cho em trước, rồi nghĩ đến mình.
Không biết bao nhiêu lần, bản thân đã rất đau đớn.
Trên thế giới này, chưa từng có ai đau lòng cho anh, anh chỉ muốn đau lòng vì bản thân mình 1 lần.
Không cho chính mình tại kia sao ngốc nhìn đến một tia hy vọng, liền như vậy phác đi lên, cuối cùng đổi lấy là một lần lại một lần tuyệt vọng.
“Ngày hôm qua ở trong thang máy, lời tôi nói với em một câu, cũng không phải nói lẫy, đều là sự thật, tôi thật sự nghĩ chúng ta không nên gặp nhau.” Lục Cẩn Niên dừng một chút, như quyết tâm bình thường, lại nói:“Cho nên, Kiều Kiều, về Bắc Kinh đi, đừng ở đây lãng phí thời gian.”
Lục Cẩn Niên nói chuyện rất thản nhiên, khiến Kiều An Hảo biết không phải anh không tha thứ hay tức giận cô, mà là buông tay cô.
Sự thật này khiến cho đáy lòng Kiều An Hảo hoảng sợ:“Nhưng là, Lục Cẩn Niên, ngươi là thích của ta a...... Ngươi thích ta 13 năm a......”
Lời này của Kiều An Hảo khiến Lục Cẩn Niên lập tức đã nghĩ đến lúc mình ở trong xe, nhắn tin “Anh yêu em 13 năm”, rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng.
Một loại cảm giác chua xót không thể nói, bắt đầu lan tràn trong lòng, anh im lặng trong chốc lát, mới mở miệng nói:“Đúng, đúng vậy, tôi yêu em 13 năm. Nhưng mà, Kiều Kiều, em biết không? Bây giờ anh đang học cách quên em.”
Toàn thân Kiều An Hảo cứng ngắc, lòng của cô giống như bị ai bóp nát lấy, đau đến mức cả người bắt đầu run lên.
Lục Cẩn Niên đang nói cái gì?
Anh nói, anh cố gắng học cách quên cô?
Anh đi 4 tháng, cô vẫn cho là anh và cô có thể bắt đầu lại, lại không ngờ tới, là hoàn toàn chấm dứt.
Kiều An Hảo như bị những lời này của Lục Cẩn Niên hoàn toàn tổn thương, ngẩn ngơ nhìn anh, rất lâu sau đó cũng chưa phản ứng.
Lục Cẩn Niên nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo như vậy, đáy lòng lại bắt đầu đau đớn, anh rũ mắt, thản nhiên nói một câu:“Anh xuống dưới lầu chờ em.”
Liền đứng lên, đi ra khỏi phòng khách sạn.
Đến khi cửa truyền đến tiếng vang ‘bộp”, Kiều An Hảo mới tỉnh táo lại, đôi mắt cô không ngừng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Lục Cẩn Niên nói anh đang cố gắng học cách quên cô...... Kiều An Hảo cảm thấy cả việc thở cũng khó khăn nữa.
Kiều An Hảo không biết rốt cuộc làm thế nào mình ra khỏi phòng khách sạn của Lục Cẩn Niên, cô cũng không biết mình xuống lầu lên xe taxi mà Lục Cẩn Niên đón thế nào, cô càng không biết xe chạy bao lâu, trong đầu thủy chung vờn quanh là câu nói của Lục Cẩn Niên.
Cô nhìn chằm chằm ngoài của sổ xe, phản chiếu sắc mặt của cô, từng điểm từng điểm mất đi huyết sắc, cuối cùng trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Lục Cẩn Niên ngồi ở bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cửa sổ, trên mặt thủy chung không có vẻ mặt gì khác.
Xe đến sân bay, Lục Cẩn Niên trả tiền, dẫn đầu xuống xe, vòng qua xe, mở ra cửa khác, Kiều An Hảo giống như máy móc, mờ mịt xuống xe.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK