Nàng cố ý đè thấp âm thanh của mình, từ trong loa truyền đến:“Nhìn thấy tôi sao?”
Lục Cẩn Niên đóng cửa xe, bước chân đi đến trước cỏ xa, tùy ý dựa vào đầu xe, nhìn Kiều An Hảo đứng ở trước cửa sổ trên lầu hai, khóe môi ah nhịn không được cong lên, rất nhẹ và chậm rãi “Uh” một tiếng, nói:“Thấy được.”
Bóng đêm giống bởi vì ba chữ này của Lục Cẩn Niên, trở nên ôn nhu rất nhiều, Kiều An Hảo nhìn thấy dưới lầu, Lục Cẩn Niên đang đứng dựa vào cột đèn ở dưới bến xe, ngọn đèn mờ nhạt khiến cho bóng dáng của anh trở nên rất dài, làm cho tâm tình của cô tốt nên rất nhiều, thế cho nên âm thanh mở miệng, đều trở nên ôn nhu mềm mại, mang theo vài phần hờn dỗi nói:“Anh ngồi ở trong xe chờ bao lâu rồi?”
Âm thanh của cô rất mềm nhẹ giống như một luồng gió vậy, mơn trớn nội tâm mẫn cảm của anh, khiến cho Lục Cẩn Niên an lòng, âm thanh của anh giống như nhiễm hơi ẩm của ban đêm, trầm thấp mà lại dễ nghe:“Không bao lâu.”
“Phải không?” Kiều An Hảo hỏi lại một câu, khóe môi nhin không được nở nụ cười, phát ra âm thanh ha ha:“Có phải mười hai giờ hay không?”
Lục Cẩn Niên theo tiếng cười của cô, cũng cười nhẹ theo một chút:“Có.”
Sau đó giống như là lầm bầm lầu bầu, khẽ thở dài một câu:“Rốt cục cũng chờ được.”
“Cái gì chờ được?” Kiều An Hảo không lớn hiểu được ý tứ câu thứ hai của Lục Cẩn Niên.
“Không có gì.” Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo ở trên lầu hai, nghĩ rằng, đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây, lúc nhìn cô, bị cô chú ý tới.
“Ác.” Âm thanh Kiều An Hảo nghe rầu rĩ đứng lên.
Lục Cẩn Niên tìm một tư thế thoải mái, một lần nữa lại gần đầu xe thêm một chút, hỏi:“Ngươi bớt sốt sao?”
“Bớt rồi.” Lục Cẩn Niên nói sang chuyện khác, Kiều An Hảo nhất thời quên mất câu nói vừa rồi của Lục Cẩn Niên, đưa điện thoại di động hướng về mu bàn tay chỗ bị mũi kim đâm, giống như là bạn gái làm nũng với bạn trai vậy, thầm oán mà lại yếu ớt nói:“Anh xem, đâm bốn lỗ kim, đều tụ máu ......”
Lục Cẩn Niên đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt mình, quả nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay non nớt của Kiều An Hảo, dán một miếng dán, bởi vì tụ máu, cho nên xung quanh có mấy mảnh nhỏ màu xanh tím.
“Còn đau hay không?” Lục Cẩn Niên nhẹ giọng hỏi.
Kỳ thật tuyệt không đau, nhưng mà Kiều An Hảo vẫn vểnh miệng nhìn vào màn hình di động, âm thanh yếu ớt giống như có thể chảy ra nước:“Đau......”
Âm thanh cô nói chuyện hơi lớn thêm một chút, khiến cho thân thể thím nằm một bên giật mình, cô nhịn không được đưa tay lên che miệng, phóng nhỏ âm thanh, lại bổ sung một câu với Lục Cẩn Niên:“Đau muốn chết!”
Lục Cẩn Niên nhìn vẻ mặt đáng yêu như vậy của Kiều An Hảo, ánh mắt trở nên ông nhu hơn, anh nhịn không được liền vươn tay, vuốt lên màn hình, muốn chà xát hai gò má của cô.
Kiều An Hảo nhìn thấy trên màn hình, ngón tay của Lục Cẩn Niên, trong lúc nhất thời ngừng lên tiếng, cô nhìn Lục Cẩn Niên trên màn hình, con ngươi mắt biến sắc càng sâu, Kiều An Hảo không tự chủ được cắn cắn môi dưới, cứ như vậy lộ ra trước màn hình, cùng tầm mắt của Lục Cẩn Niên nhìn nhau.
Hai người đều không có tiếp tục nói chuyện, trong điện thoại một mảnh im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt quanh quẩn , còn thỉnh thoảng có âm thanh của gió thổ bên phía Lục Cẩn Niên, khiến cho không khí ngọt ngào , ấm áp , đáy lòng cả hai đều trở nên bình yên.
Qua một khoảng thời gian rất dài, Kiều An Hảo chớp mắt giật mình, mở miệng nói:“Ngày mai tôi có thể xuất viện rồi.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK