Lục Cẩn Niên mang theo ánh mắt thâm thúy sáng ngời, mị hoặc không nói hết lời, khiến Kiều An Hảo như bị rơi vào bên trong, không thể rời mắt khỏi.
Trong nháy mắt này, dường như tất cả âm thanh bên trong đều đã rời đi, hai người chỉ có nhau trong đáy mắt.
Con ngươi của Lục Cẩn Niên lặng yên, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo rất lâu, cả người đột nhiên nghiêng về trước mặt cô.
Kiều An Hảo lờ mờ dự cảm được, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, lông mi của cô liền nhẹ nhàng run rẩy, nhưng không có né tránh.
Khuôn mặt anh tuấn của Lục Cẩn Niên từ từ phóng to ra trước mặt cô, lúc môi của anh sắp sửa chạm đến môi của cô, cô liền nhắm mắt lại, có thể rõ ràng nghe thấy được nhiệt tình nóng bỏng trong hơi thở của anh, tay cô nắm chặt vào sô pha, sau đó lúc anh muốn hôn cô, di động của cô liền vang lên.
Động tác của anh liền dừng lại, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Kiều An Hảo trong chốc lát, sau đó liền rời khỏi người cô.
Hai gò má của cô hồng lên, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhận: “Chị”
“Kiều Kiều, em chuyển ra khỏi biệt thự của Gia Mộc rồi à?”
“Ừhm.”
“Vậy sao em không trở về nhà?”
“Em chuẩn bị tìm một căn nhà nhỏ trong thành phố, lại nói, chị cũng thế, sau không về nhà mà còn ở bên ngoài.”
“Vậy được rồi…” Kiều An Hạ dừng lại, còn nói: “Nếu có nhìn trúng căn nào, trực tiếp mua đi.”
Kiều An Hảo cúp điện thoại, xoay người, mới thấy Lục Cẩn Niên đi ra khỏi phòng rửa tay.
Trước kia hai người đều dùng từ “giao dịch” để che giấu cảm xúc của mình, mới xảy ra những chuyện này, nhưng hiện tại, rõ ràng không nói là làm bạn, nhưng lại suýt hôn môi, tầm mắt của cô hơi né tránh, trái lại Lục Cẩn Niên thoải mái hơn nhiều, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi đi.”
Những lời này đối với Kiều An Hảo đang vô cùng xấu hổ mà nói, giống như một chiếc phao cứu mạng, cô gật đầu, vội vàng nói một câu: “Ngủ ngon”, sau đó vội vội vàng vàng đi qua người anh, chạy lên lầu.
Đối với Lục Cẩn Niên mà nói, có một số việc anh rất muốn làm, nhưng là anh càng muốn đợi đến sau khi mình thổ lộ hết ra, cô tiếp nhận anh, rồi thực hiện một cách danh chính ngôn thuận.
Tuy nhiên, đáy lòng anh thì nghĩ như thế, nhưng vào lúc một giờ sáng, vẫn là cùng với Kiều An Hảo, chỉ là không thành chuyện mà thôi.
Có thể là do ăn kem rồi lại ăn khoai tây, Kiều An Hảo ngủ đến lúc nửa đêm, lại thức dậy vì khát nước.
Cô mượn ánh sáng của ngọn đèn trên tường, mặc áo ngủ từ trên lầu chạy xuống, rót lấy một chén nước, lúc đang ngửa đầu lên uống, đèn trong phòng khách lại đột nhiên sáng lên, Kiều An Hảo hoảng sợ, nước liền vung vãi vào trước ngực, xoay người, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đi ra từ thư phòng ở tầng một.
Kiều An Hảo mặc áo ngủ màu trắng bằng tơ lụa, dính nước, giống như trong suốt.
Tầm mắt của anh nhìn chằm chằm vào chỗ ướt át trước ngực cô, ánh mắt liền duy trì không hề rời đi.
Kiều An Hảo sửng sốt tầm một lúc, mới tỉnh táo lại, đặt cốc nước xuống, giơ tay lên che lại ngực mình, sắc mặt đỏ lựng đi về phía cầu thang.
Lúc đi qua bên người Lục Cẩn Niên, đột nhiên anh lại vươn tay, tóm lấy cổ tay của cô, bức bách cô lên vách tường, sau đó cúi đầu, ngăn lại môi của cô.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK