Cô ở trước mặt anh, vẫn luôn là dáng vẻ cực kỳ dịu dàng, anh đói bụng, cô đi mua đồ ăn cho anh, anh khát nước, cô đi rót nước, anh muốn tắm rửa, cô chuẩn bị nước tắm cho anh... Cô chưa bao giờ đề cập bất kỳ yêu cầu nào với anh, không hề đòi hỏi anh bất cứ điều gì, cô chưa từng mở miệng nói với anh là muốn thứ gì đó, thậm chí ở trước mặt anh, cô chưa từng rơi một giọt lệ, không hề kêu hay than thở chút nào.
Anh vẫn cho là, anh ở bên cô tám năm, anh cực kỳ hiểu cô, nhưng là cho đến bây giờ, anh mới phát hiện, hóa ra đến cuối cùng mình vẫn không biết gì cả.
Mấy năm nay, vô số lần anh đã nghĩ, vì sao cô không cần con của anh, vì sao cô nhất định rời khỏi anh, anh không muốn làm rõ nguyên nhân, cho tới bây giờ đột nhiên anh hiểu rõ, thật ra vài năm đó, người vứt bỏ không phải cô mà là anh.
Từ lúc ban đầu, anh chưa từng đối xử tốt với cô.
“Về sau Tư Tư càng ngày càng đi lên, cũng càng ngày càng bận rộn, đôi khi, tết âm lịch cũng không thể về nhà.”
“Có một năm, vì lĩnh giải trong đêm trừ tịch mà không thể về nhà, đêm khuya, nó gọi điện tho bác, bên phía nó rất yên tĩnh, chỉ có một mình nó, nhưng bác có thể nghe được là nó đang ở bên ngoài.”
“Nó ở trong điện thoại thật cao hứng nói với bác, nó nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất, thù lao đóng phim của nó rất nhiều, có thể kiếm được nhiều tiền, có thể dùng cho bác an hưởng tuổi già, nó nói rất nhiều, nhưng bác có thể cảm giác được, nó không hề vui vẻ chút nào.”
“Đêm đó, nó nói chuyện điện thoại với bác rất lâu, mới cúp điện thoại, tuy bác không hề vạch trần nó, nhưng bác biết, chắc là nó một mình cô đơn nên mới gọi điện tho bác.”
Hứa Gia Mộc không lên tiếng, trong đáy mắt nổi lên nóng bỏng.
Đêm tất âm lịch mà cô lĩnh giải, anh biết, đêm đó cô cũng gọi điện cho anh, anh và mấy người bạn đang chơi đùa ở Kim Bích Huy Hoàng, lúc cô gọi tới, anh không nghe.
Mãi đến hôm sau anh mới gọi lại cho cô, hỏi cô có chuyện gì? Cô nói không có, anh hỏi cô đang ở đâu, cô nói cô đang ở quê.
Anh không nghĩ nhiều, tin là thật.
Hiện giờ anh mới biết, lúc đó, cô đơn độc một mình ở Bắc Kinh.
Cho nên, thật ra lúc cô yết ớt nhất, có nghĩ đến muốn dựa vào anh, nhưng anh chưa từng cho cô cơ hội.
Đúng vậy, anh chưa từng để cô dựa vào, sao cô dám ỷ lại vào anh?
Bác trai đem hết những thứ trân quý về Tống Tương Tư cho anh xem, mới giơ tay lên, sờ sờ lệ ở khóe mắt, hỏi Hứa Gia Mộc một câu: “Tư Tư nhà chúng ta có phải rất được hay không?”
Hứa Gia Mộc gật đầu: “Rất được.”
“Cho nên lúc trước cháu nhìn trúng Tư Tư xinh đẹp của nhà chúng ta nên mới bằng lòng cho nó năm vạn đồng tiền?”
Hứa Gia Mộc ngẩn ra, nhìn chằm chằm bác trai không lên tiếng.
“Cháu không cần giấu diếm bác, bác biết, cháu không phải bạn trai của con gái bác.” Trong mắt bác trai hiện lên chút áy náy: “Lúc trước nó là vì tiền phí phẫu thuật của bác, mới đồng ý theo cháu, thật ra lúc nó đưa tiền thuốc men cho bác, bác đã biết, con gái của bác, biết nó nói dối, bác không vạch trần nó, là vì biết nó làm như thế chắc là trong lòng nó cũng rất khổ sở, bác không muốn trách cứ nó, sở dĩ bác muốn gặp cháu, là vì có thứ muốn đưa cho cháu.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK