Lúc Lục Cẩn Niên nghe đến đó, trong lòng đã lờ mờ đoán được tiếp theo Hứa Gia Mộc sẽ nói gì, nhưng vẫn làm vẻ như không biết, hỏi lại: “Gi cơ?”
“Lúc ấy cô ấy có viết một câu...” Hứa Gia Mộc cau mày nghĩ ngợi, sau đó mở miệng nói: “Khi còn sống, em yêu anh nhất, em bảo cô ấy đổi thành khi còn sống, em chỉ yêu anh. Rõ ràng là hay hơn, là yêu nhất, chỉ là duy nhất... chặc chặc, đề nghị của em không sai chứ?”
Hứa Gia Mộc không nhịn được đắc chí.
Nhưng là Lục Cẩn Niên ở bên cạnh, trong lòng mênh mông thành một mảnh.
Hóa ra, Kiều An Hảo đã từng cùng Hứa Gia Mộc, không phải biểu đạt tâm ý với nhau... mà là nhờ Hứa Gia Mộc xem thư tình hộ.
Phong thư đó, Kiều An Hảo hôm nay mới đưa cho anh, nhưng là viết từ nhiều năm trước, cho nên nói, giống như suy đoán của anh, lúc cô viết nó, cô đã thích anh?
Cái này có phải nghĩa là, từng năm ấy, không phải chỉ mình anh toàn lực yêu cô, mà là bọn họ đều toàn lực yêu nhau, chỉ là không ai có dũng khí đối diện nói một câu anh/em yêu em/anh?”
Một người Hứa Gia Mộc ở đó tự lỷ, sau đó đột nhiên xoay người, có chút tò mò tiến đến trước mặt Lục Cẩn Niên: “Anh, anh có biết thư tình của Kiều Kiều là đưa cho ai không? Lúc trước em hỏi rất nhiều mà cô ấy sống chết không nói cho em biêt?”
Lục Cẩn Niên đắm chìm trong suy nghĩ của mình, từ đầu đến cuối không nghe Hứa Gia Mộc nói gì, ngực anh đã sớm chìm ngập trong kích động và vui sướng.
Anh nghĩ, sự kiện khiến cho con người rung động nhất chính là, đột nhiên bản thân phát hiện ra, người mình thầm mến nhiều năm cũng vừa là người yêu thầm mình.
Hứa Gia Mộc sớm đã quen với dáng vẻ yên lặng của Lục Cẩn Niên, sau khi nói xong, lại tự nhiên mở miệng: “Thôi, du dào hiện tại Kiều KIều gả cho anh, lúc trước cô ấy thích ai cũng không quan trọng, thế nhưng, sao lúc trước anh không nói sớm cho em biết là anh thích Kiều Kiều?”
Lục Cẩn Niên vẫn không để ý đến anh.
Hứa Gia Mộc có chút đáng tiếc nói: “Nếu em sớm viết là anh thích KIều KIều, nhất định em sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với cô ấy, như vậy, hai người có thể đến với nhau sớm hơn rồi.”
Hứa Gia Mộc đụng vào cánh tay của Lục Cẩn Niên: “Này, anh nói đã kết hôn với Kiều Kiều, có phải nên mời em ăn cơm không?”
Lục Cẩn Niên bị Hứa Gia Mộc chọc, không có bất kỳ tâm tư dư thừa nào nghe cậu ta nói gì, cực kỳ cho qua “Ừhm” một tiếng.
“Còn có, hôn lễ, hai người không tổ chức à?”
“Ừhm”
“Còn nữa, là anh cầu hôn à?”
“Ừhm.”
“Nhẫn thì sao? Lúc trước em thấy trên mạng có người nói Kiều Kiều gả cho anh đến nhẫn cũng không có, quá keo kiệt rồi?”
“A....”
“Này, Lục Cẩn Niên, anh có nghe em nói không thế?” Hứa Gia Mộc bị Lục Cẩn Niên nhạt nhẽo đáp lại, không nhịn được có chút ấm ức.
“Ừhm?” lần này rốt cuộc Lục Cẩn Niên cũng thay đổi giọng điều, chỉ là sau khi anh nói xong, di động đột nhiên vang lên, Lục Cẩn Niê lấy ra, nhìn là Kiều An Hảo gọi đến, vội vàng nghe máy: “ Kiều Kiều? Sao thế?... Ừhm, anh chơi bóng với Gia Mộc...”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK