Búp bê bằng xứ rơi thật mạnh trên mặt đất,“Cách cách” một tiếng, bén nhọn thanh thúy, vỡ thành thành mảnh, có rất nhiều mảnh nhỏ vỡ ra, bắn ra rất xa.
Kiều An Hảo cứng ngắc đứng ở tại chỗ, tay vẫn duy trì ở trạng thái giơ tay cầm búp bê được khoảng nửa phút, cô mới hiểu được bản thân vừa mới làm gì, hai hàng lông mi thật dài nhấp nháy, cả người liền ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm những mảnh lớn nhỏ không đồng nhất, kinh hoảng đến không biết làm sao.
Đầu ngón tay của cô run run một lát, rồi không ngừng vươn tay, nhặt lại những mảnh sứ vỡ từng cái từng cái, muốn xếp thành hình thù ban đầu.
Mảnh sứ vỡ rất nhiều, Kiều An Hảo căn bản không biết làm thế nào để gom hết lại một chỗ, không nghĩ tới là góc cạnh bén nhọn của những mảnh vỡ, cắt qua tay của cô, máu tươi chảy ra, cô giống như không có cảm thấy đau đớn, vẫn không ngừng gom mảnh vỡ như trước, khi cô nhặt lên mảnh vỡ lớn nhất, lại nhìn thấy ở giữa những mảnh sứ vỡ, có một hộp nhựa nhỏ, bên trong hé ra một tờ giấy.
Kiều An Hảo cau mi lại, nhặt lên theo tiềm thức, rút tờ giấy bên trong ra.
Chất giấy rất tốt, rất cứng cấp, vừa kéo đi ra, liền đã tự động mở ra, Kiều An Hảo nhìn thấy bên trong có những hàng chữ rậm rạp.
Kiều An Hảo liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là bút tích của Lục Cẩn Niên, rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực, như nước chảy mây trôi bình thường lưu loát tự nhiên.
“Năm thứ nhất, gặp sơ lại, đồng phục áo trắng váy xanh, trong gió thu, chiếc xe màu hồng nhạt, còn có khuôn mặt hồng hào của cô ấy.
Năm thứ hai, đẹp nhất không phải trời mưa, mà là có thể cùng cô ấy cùng nhau trú mưa ở dưới một mái hiên.
Năm thứ ba, không làm nửa bài thi toán học, chỉ vì muốn làm đồng học cùng lớp với cô ấy.
Năm thứ tư, lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cô ấy, sau lưng khắc một chữ cái không biết cô ấy có phát hiện ra không: Shmily.
Năm thứ năm, vứt bỏ giấc mơ vào A đại, vứt bỏ kế hoạch làm một người bình thường có cuộc sống ổn định, vì cô đi Hàng Châu.”
Lúc Kiều An Hảo nhìn đến đây, ẩn ẩn như là đã hiểu cái gì đó, tay cầm tờ giấy kia, bắt đầu nhẹ nhàng mà run run, đáy mắt có sương mù, không chịu khống chế tập chunng.
“Năm thứ 6, một cái lơ đãng tới gần của cô, tôi lại cảm thấy rất thơm ngát, mất ngủ suốt một đêm.
Năm thứ 7, vì cô cự tuyệt một cơ hội thăng chức rất nhanh.
Năm thứ 8, cùng cô chung sống một đêm, lần đầu tiên hôn cô, cũng là năm nhận phần thưởng tượng trưng thành công đầu tiên, suốt đêm chạy về Bắc Kinh, đổi lấy là tin tức cô và người khác có hôn ước.
Năm thứ 9, vì cô ấy học xong hút thuốc, hút thuốc một đêm, uống say, một người tránh ở trong phòng, vì cô khóc một đêm.”
Có một giọt nước mắt, chậm rãi nơi ở trên giấy, ướt nhẹp chữ trên tờ giấy, có mực màu đen nhòe đi.
“Năm thứ 10, rất nhiều lần vụng trộm trốn ở góc phòng nhìn bóng dáng của cô.
Năm thứ 11, gặp qua thiên thiên vạn vạn đủ loại màu sắc hình dạng cô gái, lại không tự giác so sánh bọn họ với cô, cũng chỉ có cô là tốt nhất.”
Năm thứ 12, một mình yên lặng, khổ sở khi cô khổ sở, vui vẻ khi cô vui vẻ.
Năm thứ 13, làm một sự kiện mà cả đời sẽ không bao giờ hối hận, một lần nữa gặp lại cô.”
Kiều An Hảo dùng sức cắn môi dưới, nước mắt một giọt rồi một giọt rơi xuống.
PS: Công bố thượng cái đàn:245393949[ nhập đàn cần fan giá trị, không có fan giá trị sẽ không muốn vào, vào cũng sẽ bị cự tuyệt , bên trong hội không chừng khi đỏ lên bao, hoan nghênh mọi người tiến vào ngoạn ]Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK