Hứa Gia Mộc đến đầu tiên, anh vừa đi ra khỏi thang máy, đã nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên.
“Sao lại thế này, đều đã một tiếng rồi, sao còn kêu khổ sở như thế?”
Lục Cẩn Niên vừa nói xong, trong phòng sinh liền truyền đến tiếng thét chói tai của Kiều An Hảo, sau đó là tiếng không bình tĩnh của Lục Cẩn Niên: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, em sao rồi?”
Sau đó là tiếng đập cửa dồn dập.
Hứa Gia Mộc vội vàng giẫm chân, đi tới bắt lấy cánh tay của Lục Cẩn Niên, cường bạo kéo về phía sau, vừa lúc này, trong phòng sinh lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên mạnh mẽ nhảy dựng lên, nhìn về cửa phòng sinh mà đập tiếp, may mà Hứa Gia Mộc nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo của anh, hung hăng chế ngự anh lại: “Lục Cẩn Niên, anh có thể bình tĩnh một chút không?”
“Cậu có nghe thấy cô ấy hô tên của tôi không? Đã hô suốt một tiếng rồi!” Lục Cẩn Niên vùng vẫy tay chân, ý đồ tránh khỏi Hứa Gia Mộc: “Tôi muốn đi vào, đi vào!”
“Đi vào em gái anh!” Ngay lúc Hứa Gia Mộc sắp không khống chế được, Kiều An Hạ đã hấp tấp dẫm giày cao gót đi đến, Trình Dnagj theo ngay phía sau.
Kiều An Hạ không hề nghĩ ngợi giơ chân lên, hung hăng đạp lên người Lục Cẩn Niên: “Anh kêu cái gì hả? Tôi còn chưa ra khỏi thang máy, đã nghe được tiếng kêu của anh, Kiều An Hảo vốn đang có tâm tình tốt để sinh nở, bị anh hô như thế, liền khó sinh rồi!”
“Kiều An Hạ, cô con mẹ nó nói ai khó sinh?” Hai mắt Lục Cẩn Niên đỏ bừng trừng về phía Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ trực tiếp quay đầu, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, trực tiếp vươn tay bỏ cánh tay của Hứa Gia Mộc ra khỏi người Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên bị mất lực, đầu suýt nữa đập vào cửa phòng.
Anh vừa đứng vững thân thể, liền giơ chân đá về cửa phòng sinh.
Chỉ là anh còn chưa đá đến, âm thanh của Kiều An Hạ lại truyền đến: “Anh đá đi, tốt nhất một cước đá văng ra, tất cả mọi người đi vào, dù sao nhìn thấy một đống người xông đến, bác sĩ bị ảnh hưởng tâm lý, dù sao mặc kệ thế nào, người gián tiếp bị ảnh hưởng vẫn là Kiều An Hảo, sau cùng là một xác hai mạng... đúng là một biện pháp giết người tốt...”
Lục Cẩn Niên giống như bị điểm huyệt, đột nhiên mạnh mẽ dừng động tác lại, anh dừng tầm nửa phút, sau đó liền để chân xuống, mặt mày lạnh lùng tránh khỏi cửa phòng sinh.
Trong phòng sinh, tiếng kêu của Kiều An Hảo không ngừng vang lên.
Trợ lý và Triệu Manh cũng trước sau đuổi tới.
Vài người đứng trên hành lang đều vô cùng yên tĩnh.
Lục Cẩn Niên không ngừng đi tới đi lui, mỗi lần nghe được tiếng kêu thảm thiết của Kiều An Hảo, cả người đều bị giật mình, sắc mặt trắng xanh.
Thời gian tích tắc trôi qua, đến sau cùng, trong phòng sinh liền yên tĩnh trở lại.
:Sinh xong rồi?” Kiều An Hạ hỏi một câu.
Không ai trả lời, toàn bộ mọi người đều dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng.
Một giây, mười giây, một phút, hai phút... trong phòng sinh vẫn yên tĩnh , không có tiếng kêu đau, cũng không có tiếng khóc trẻ con, an tĩnh như vậy, vĩnh viễn làm người ta đau đớn hơn lúc Kiều An Hảo kêu la.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK