Công Cẩn đến rồi! Tôn Sách chỉ cảm thấy áp lực lập tức nhẹ đi, thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không thể không nói, Lưu Dũng ở một bên khiến cho y phải chịu áp lực quá lớn.
Nếu đơn đả độc đấu (một đối một), Tôn Sách tuyệt đối không sợ Lưu Dũng. Nhưng vấn đề là, ngoại trừ Lưu Dũng, còn có một Thái Sử Từ thực lực ngang ngửa với Tôn Sách. Hơn nữa còn có một Lưu Sấm đã sắp đạt đến cảnh giới Luyện Thần, và một Tiêu Lăng dưỡng khí đỉnh cao. Đừng nhìn người bên cạnh Tôn Sách nhiều như, nhưng nếu đánh nhau, thắng bại còn không chắc.
Nếu Tôn Sách tự đối phó, dù giao thủ với bất kì một người Lưu Dũng hay Thái Sử Từ, không đánh đến trên dưới một trăm hiệp thì khó mà phân thắng bại.
Còn Lưu Sấm thì sao? Thân cao lực lớn, lại có thêm Tượng Long thần tuấn dị thường. Bàn Long Côn, mỗi một côn giáng xuống, đều mang sức nặng ngàn cân, cho dù mạnh mẽ như Tôn Sách, muốn giết chết Lưu Sấm, cũng phải mất mười mấy hiệp.
Nhiều đối thủ, như vậy Tôn Sách sao có thể có thể thoải mái đây? Không ngờ trong một khắc Tôn Sách lơi lỏng, Lưu Sấm liền lập tức cảm nhận được khí thế của Tôn Sách phát sinh sơ hở. Thế công ồ ạt không dứt, khó có thể thấy một giây phút nào trùng xuống. Mà Lưu Sấm càng tận dụng cơ hội Tôn Sách thất thần, thuận thế vung thẳng tam côn lao bổ tới, đẩy lùi thế tấn công của Tôn Sách, Tượng Long Mã lập tức lùi về phía sau hơn mười bước, nhảy ra khỏi vòng chiến.
Tôn Sách còn muốn truy kích, lại cảm thấy một cỗ sát khí linh hoạt, sắc bén từ bên cạnh truyền đến.
Lưu Dũng hừ một tiếng xong, Thanh Thông mã đột nhiên nhanh như chớp lao đến. Thanh Thông mã không lập tức lao đến ngay mà là từng bước áp sát Tôn Sách.
Nhưng càng vậy Tôn Sách lại thấy áp lực càng lớn, lập tức trở nên khẩn trương. Y lúc trước đánh vói Thái Sử Từ hơn ba mươi hiệp, lại cùng Lưu Sấm giao thủ hơn hai mươi hiệp. Nhất là lúc giao thủ với Lưu Sấm giao thủ, tên mập này thế lớn lực chìm, khiến Tôn Sách cảm thấy hết sức chật vật … Hiện giờ Lưu Dũng vận sức chờ phát động, nhưng Tôn Sách lại có chút mỏi mệt rồi, không khỏi vội vàng mang theo vật cưỡi.
- Tử Nghĩa tướng quân, viện binh của Tôn Sách đã đến, không thể cố đấm ăn xôi được, ta và ngươi trước tiên lui về doanh trại sau đó cân nhắc kĩ lưỡng.
Lưu Sấm nhìn thấy, xa xa khói bụi cuồn cuộn, hơn mười con chiến mã đang nhanh chóng tới gần, liền biết nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ bọn họ cũng không được lợi gì.
Vì thế hắn hét lớn một tiếng, thúc ngựa rời đi.
Thái Sử Từ tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng biết phân nặng nhẹ. Y hét lớn một tiếng, đại thương trong tay thương lớn đánh liền ba chiêu, sau khi bức lui ba người Hoàng Cái, lại gọi Tiêu Lăng, rất nhanh tháo chạy.
Nhìn Sấm đám người Lưu Sâm, Thái Sử Từ nhanh chóng rời đi, Tôn Sách không khỏi biến sắc, trong mắt toát ra một cỗ sát khí khiến cho người ta sợ hãi. Y vừa muốn phóng ngựa truy kích, lại bị Chu Du từ phía sau chạy tới ngăn lại.
- Bá Phù, không thể liều lĩnh!
Chu Du trầm giọng nói:
- Cứ để cho chúng tạm sống thêm mấy ngày, không quá ba ngày, ta chắc chắn sẽ mang về thủ cấp của Trương Anh để báo mối thù ngày hôm nay.
Hai bên giao thủ, cả hai đều có thương vong.
Tôn Sách mang mười ba người đến, Hoàng Cái và Trình Phổ bị thương, Tống Khiêm giáp phục xộc xệch, Trần Vũ cũng chật vật chẳng kém.
Ngoài bốn người này, còn có chín người tùy tùng, chết trận mất năm người. Tuy nhiên bên Thái Sử Từ cũng có bốn người bỏ mạng, xem ra vẫn là bất phân cao thấp.
Lời khuyên của Chu Du, cuối cùng cũng khiến Tôn Sách tỉnh táo lại.
Y không kìm nổi nhẹ giọng cảm thán:
- Không ngờ dưới tay Lưu Diêu lại có mãnh tướng như vậy? Thái Sử Từ đã là mãnh tướng hiếm có trong thiên hạ, lại thêm mấy người cũng không hề thua kém Thái Sử Từ … Đáng tiếc, Lưu Diêu không biết trọng dụng nhân tài, dũng tướng như vậy không được trọng dụng, trách không được y liên tiếp bại trận, khi nào ta thu phục Giang Đông, chấn hưng tổ nghiệp, ha hả, ha hả …
Tôn Sách vừa nói vừa không kìm nổi cười lạnh hai tiếng.
Chu Du và Tôn Sách cùng tuổi.
Nghe Tôn Sách nói ra những lời này … Chu Du nhăn mày lại, trong mắt hiện lên một tia tàn độc.
- Nếu là như vậy, thì không thể kéo dài nữa … Bá Phù, chúng ta hãy sớm quyết đoán, kẻo lại đêm dài lắm mộng. Trương Anh không đáng phải bận tâm, chúng ta mau chóng tấn công thôi.
Trong lúc hai người nói chuyện, đồng thời sai người thu thập thi thể quân lính, chuẩn bị trở về. Chợt nghe một trận tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ thấy tên mập lúc trước giao thủ với Tôn Sách lại chạy đến.
Trình Phổ vừa nhìn thấy, lập tức giận dữ.
- Tiểu tặc, dám bắt nạt Giang Đông ta không người, còn dám quay lại.
Vừa nói, y thúc ngựa định tiến lên, lại bị Tôn Sách ngăn lại.
- Tôn Sách, Tôn Bá Phù, có dám tiến về phía trước đáp lời?
Lưu Sấm vòng ngược trở lại, lập tức giơ cao côn, cao giọng hét lên.
Tôn Sách bất chợt mỉm cười, giục ngựa liền nhảy ra khỏi trận địa, lúc chỉ còn cách Lưu Sấm chừng ba mươi bước mới ghìm ngựa dừng lại.
- Tên mập kia, ngươi thật to gan.
- Hử?
- Bên ta binh hùng tướng mạnh, ngươi còn dám quay lại, hay là muốn hàng phục ta?
Lưu Sấm không nhịn được cười:
- Bá Phù huynh, ngươi trời sinh chịu khó tiếp thu, giỏi về dùng người, đáng lẽ ra sự nghiệp phải liên tiếp đạt được càng nhiều thành tựu mới phải. Ta trước khi tới Giang Đông, đã nghe qua tên của ngươi. Nhưng hôm nay vừa thấy, lại có chút thất vọng … Mới vừa cùng Bá Phù huynh giao thủ, ta biết thêm rất nhiều điều. Cho nên có mấy câu muốn cùng Bá Phù huynh nói, lại không biết Tôn Bá Phù có đủ kiên nhẫn nghe ta nói mấy câu này không?
- Tên mập, ngươi tên là gì?
- Ta là Lưu Sấm, hậu nhân của Trung Lăng Hầu.
- Hả?
Tôn Sách nghe xong, sắc mặt biến đổi.
Mà Chu Du phía sau y cũng giục ngựa tiến lên, ở phía sau Tôn Sách một đầu ngựa, cười hỏi:
- Lưu Mạnh Ngạn, không biết ngươi có gì chỉ giáo?
- Bá Phù huynh vốn dĩ đã có thành tựu, ngược lại lại quá khinh bạc tự đắc mà thiếu chuẩn bị. Tuy có dũng khí Bá Vương, nhưng Bá Phù huynh không nên quên, năm đó Sở bá vương cũng rơi vào kết cục tự vẫn của Ô Giang. Nay Bá Phù huynh tra xét tình hình quân địch, tự cao vũ dũng, khinh thân mạo hiểm. Không biết, hành động này khác gì độc hành Trung Nguyên, dù có trong tay triệu người cũng chẳng là gì. Ta chỉ cần phái thích khách phục kích, là lấy được tính mệnh của ngươi … Bá Phù huynh, tiền đồ sáng lạn chỉ mới bắt đầu, mong rằng ngươi hãy biết trân trọng.
Nói xong, Lưu Sấm thúc ngựa rời đi, cũng không quan tâm Tôn Sách và Chu Du phản ứng thế nào.
Tượng Long Mã giống như tia chớp, chạy như bay. Mà Tôn Sách và Chu Du thì ngơ ngẩn ở phía xa, ngơ ngác nhìn nhau, hơn nửa ngày mới có phản ứng.
- Tên béo này thật quá tùy tiện!
Tôn Sách không kìm nổi cười ha ha, liên tục lắc đầu.
- Ngươi cho là ngươi là ai? Cho dù là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, lại có tư cách gì mà dám đến đánh giá phê bình ta?
Nào biết được Chu Du lại sắc mặt ngưng trọng, đột nhiên nói:
- Bá Phù, có lẽ ngươi cho rằng lời của kẻ vừa rồi là hoang đường đến cực điểm, nhưng hắn nói không sai. Như chuyện hôm nay, nếu không phải ta nhận được tin tức đúng lúc, chỉ sợ ngươi thực sự sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Người này nói Bá Phù ngươi khinh địch, không có sự chuẩn bị, ta cho rằng hắn nói không hề sai. Sáu quận Giang Đông, đều phó thác lên vai một mình ngươi, cơ nghiệp của thúc phụ, cũng cần dựa vào ngươi để hoàn thành … Về sau, kính xin Bá Phù càng thêm cẩn thận, chuyện như hôm nay tuyệt đối không thể lại phát sinh.
- Chuyện này
Tôn Sách ngẩn ra, nghi ngờ nói:
- Công Cẩn cũng cho rằng người này nói có lý?
- Đúng vậy!
- Vậy người này rốt cuộc là địch hay là bạn?
Trên mặt Chu Du hiện ra một nụ cười cổ quái, lắc đầu nói:
- Bây giờ ngươi hỏi ta thì ta biết trả lời làm sao? Nếu Bá Phù thật sự muốn biết rõ đáp án, sao không bắt sống người này, đến lúc đó khiến hắn phải chính mồm nói cho ngươi biết đáp án, chẳng phải là càng tốt sao?
Tôn Sách nghe vậy, tinh thần rồi đột nhiên phấn chấn.
- Nói như vậy thì Công Cẩn đã có tính toán chu toàn?
Kiếp trước đọc Tam Quốc, trong lòng Lưu Sấm có rất nhiều tiếc nuối. Mà cái chết của Tôn Sách không nghi ngờ gì nữa chính là chuyện hắn cảm thấy tiếc nuối nhất. Kiếp trước, hắn thường xuyên suy nghĩ, nếu Tôn Sách bất tử, thiên hạ sao có thể rơi vào tình trạng nào? Tào Tháo là người kiêu ngạo đến đâu, khi nói về Tôn Sách, cũng không nhịn được mà cảm thán: Sư nhi bất khả dữ chi tranh phong. (Hổ con không thể đến tranh giành cùng thiên hạ) Nhưng sau đó khi Tôn Quyền tiếp quản Giang Đông, y cũng cảm khái nói: Sinh con phải như Tôn Trọng Mưu! Có lẽ rất nhiều người đời sau đều cho rằng những lời này là để tán thưởng Tôn Quyền.
Nhưng Lưu Sấm lại cho rằng, so với Tôn Sách, Tào Tháo căn bản không thèm coi Tôn Quyền ra gì.
Sinh con phải như Tôn Trọng Mưu Nói một cách khác, Tôn Quyền Tôn Trọng Mưu chính là tiêu chuẩn của con trai ta, không còn gì phải nghĩ nữa.
Nhưng Tôn Sách thì sao? Sư mà không thể tới tranh phong … Người này, thật sự là khó có thể ngăn cản.
Đằng sau lời bình này còn ẩn giấu một hàm nghĩa, Tôn Sách huynh đệ tài cán cao thấp ra sao, chỉ cần vừa xem là hiểu ngay. Nói một cách khác, Tôn Sách là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, có thể mở mang bờ cõi, mà Tôn Quyền lại là một con chó chỉ biết an phận một xó, sao có thể đánh đồng làm một? Nhưng, lịch sử không thể thay đổi.
Lưu Sấm dù có tiếc nuối hơn nữa cũng không thể thay đổi sự thật rành rành như vậy: Tôn Sách chết rồi, Tôn Quyền thay thế! Mà nay hắn được tái sinh vào Tam quốc, may mắn được gặp Tôn Sách, trong lòng kích động mãnh liệt không gì bằng, không nhịn nổi lớn tiếng nhắc nhở Tôn Sách.
Hắn luôn cảm thấy bậc anh hùng như Tôn Sách, thà hi sinh nơi sa trường còn hơn bỏ mạng trong tay đám tiểu tặc.
Chẳng qua Tôn Sách vốn không để vào tai, cũng không thèm quan tâm đến Lưu Sấm. Y chỉ coi hắn là một người khách qua đường Giang Đông thôi.