Xa xa trong đại doanh của quân Tào, những ngọn đèn dầu sáng rực rỡ như bầu trời đầy sao.
Trương Liêu thần sắc mỏi mệt đứng ở trên đồi, đưa mắt nhìn xa xa.
Chỗ đồi Bồ Cô này, chỉ sợ có mấy vạn quân Tào …Thoạt nhìn Tào Tháo quyết định muốn giữ Quân Hầu lại, đợi tới hừng đông là một phen khổ chiến.
Trong lòng y chợt dâng lên một tia hối hận. Hoàng thúc đã sớm nhắc nhở, ba tên Hầu Thành, Tống Hiến và Ngụy Tục không thể trọng dụng. Vậy mà mình lại không tin, cảm thấy hành vi của Lưu hoàng thúc không đàng hoàng, còn có tư tâm trong đó…Nhưng hiện tại xem ra, Lưu hoàng thúc là một lòng muốn giúp đỡ Quân Hầu thoát hiểm.
Nghĩ tới đây, Trương Liêu lộ vẻ xấu hổ, sát ý trong mắt càng là nồng đậm.
- Văn Viễn!
Phía sau truyền tới tiếng của Trần Cung, Trương Liêu vội vàng xoay người:
- Tiên sinh, Quân Hầu đã tỉnh rồi à?
Trần Cung nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chưa tỉnh…Tên của Ngụy Tục có bôi thuốc độc, dù độc tính đã được khống chế, nhưng không có cách nào trừ tận gốc.
- Tiếc rằng Ngô tiên sinh không có ở nơi này, bằng không đã có thể cứu Quân Hầu tỉnh lại.
- Ngô tiên sinh?
Hai mắt Trần Cung bỗng sáng ngời, ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Y biết Ngô tiên sinh mà Trương Liêu nói là ai. Ngô Phổ…đệ tử của Hoa Đà. Chỉ là hiện giờ Ngô Phổ đi theo Lưu Sấm, đang ở huyện thành Hoài Âm. Không nói tới hiện tại đang bị quân Tào bao vây, không thể liên lạc được với Lưu Sấm. Cho dù có liên lạc được, cũng chưa chắc kịp.
Thầy thuốc trong quân cũng không có ai là thánh thủ, chỉ có thể ngăn chặn tạm thời chất độc, chứ không thể cứu tính mạng.
Trần Cung khẽ thở dài, nhìn Trương Liêu nói:
- Văn Viễn, có thể kiên trì được hai ngày không?
Trương Liêu biết Trần Cung nghĩ gì. Nếu kiên trì được hai ngày, nói không chừng đợi có thể được Lưu Sấm tới cứu viện. Vấn đề là, hiện tại binh mã trong tay y chỉ có hơn ngàn, mà đồi Cô Pha không có chỗ hiểm nào để phòng thủ. Muốn kiên trì hai ngày, khó khăn thực sự quá lớn.
Đêm qua, trời đổ mưa to. Trương Liêu phụng mệnh chạy về Hạ Bì, chuẩn bị cùng Lã Bố lui lại. Nhưng ai mà ngờ tới, lúc lui lại, Ngụy Tục chợt phản bội, suất quân đánh lén Lã Bố. Không chỉ có Ngụy Tục, còn có cả Hầu Thành và Tống Hiến cũng xuất binh trợ chiến. Lã Bố bất ngờ không kịp đề phòng, bị Ngụy Tụng bắn lén gây thương tích. Mặc dù Trương Liêu đã chém chết Ngụy Tục, nhưng do mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, mà Hầu Thành và Tống Hiến còn cấu kết với Tang Bá đột kích, nhân mã ở Từ Châu lập tức bị tách ra.
May mà Phi Hùng Quân tử chiến, bảo hộ Lã Bố lùi tới đồi Cô Pha. Sau hửng đông, đám người Hầu Thành, Tang Bá, Chu Linh còn xua quân truy kích, bao vây cả đồi Cô Pha. Trương Liêu chỉ huy binh mã, liên tiếp đánh lui truy binh. Nhưng đợi tới hửng đông, đại quân của Tào Tháo tất sẽ tiến đến. Khi đó muốn ngăn cản, chỉ sợ phi thường khó khăn.
Tính tình của Trương Liêu dù kiêu ngạo, nhưng chưa tới mức cuồng vọng. Hiện tại Phi Hùng Quân chỉ còn lại hơn ngàn người, căn bản không có khả năng ngăn cản công kích của quân Tào. May mà trước đó Lã Bố đã đưa Nghiêm phu nhân cùng gia quyến tới Hoài Âm, nếu không trận chiến đêm qua, kết quả sẽ càng thêm thê thảm.
- Công Đài, ngày mai ta sẽ xuất quân công kích, ngăn cản Tào Tháo. Ngươi nghĩ cách dẫn theo Quân Hầu phá vòng vây, mau chóng tụ hợp với Hoàng thúc…Lúc gặp lại Hoàng thúc, nhờ ngươi thay ta hướng hắn xin lỗi. Ta đã phụ sự kỳ vọng của Hoàng thúc.
Trước khi rời đi, Lưu Sấm từng dặn dò Trương Liêu chú ý tới Hầu Thành. Nhưng kết quả vẫn là bị đám người Hầu Thành thừa cơ phản bội. Cảm giác lúc này của Trương Liêu không cần nói cũng biết, cực kỳ khó chịu.
Y đã quyết định, cho dù chết cũng phải bảo vệ được Lã Bố rời đi.
Trần Cung nhìn Trương Liêu, lại không biết nên nói như thế nào. Khuyết điểm của Trần Cung, đã lộ rõ ở thời điểm này. Gặp phải chuyện cái liền rối loạn trận tuyến, không thể nhanh chóng đưa ra kế sách. Lại nói tiếp, Trần Cung là người đi theo Tào Tháo sớm nhất. Nhưng rất nhanh bị những người khác vượt qua. Không thể đảm nhiệm chủ mưu. Bất kể là Tuân Úc hay là Trình Dục, năng lực cơ biến rất mạnh. Nhưng Trần Cung lại không có năng lực này. Địa vị tự nhiên chậm rãi rơi xuống…Đương nhiên, Trần Cung phản Tào, phần lớn là do cái chết của Biên Nhượng, khiến cho y không có mặt mũi nào đối mặt với nhân sĩ Duyện Châu.
- Văn Viễn, ngươi nên bảo trọng.
Sau nửa ngày, Trần Cung mới nói ra được một câu như vậy.
Trương Liêu rõ ràng muốn tử chiến với quân Tào, nhưng y chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không nghĩ ra được đối sách nào.
Tuy nhiên, với hoàn cảnh hiện tại, tựa hồ không có đối sách nào có thể sửa dụng….
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Đại doanh quân Tào dần dần bình tĩnh. Gió đêm tháng mười khá là lạnh, đặc biệt với Phi Hùng Quân ác chiến một ngày, không một hạt cơm vào bụng, càng là không chịu được.
Trương Liêu tập kết sáu trăm Phi Hùng Quân, rồi nắm lấy dây cương nhảy lên ngựa.
Y giơ cao đại thương lên, nhìn Phi Hùng Quân trước mặt, nói:
- Các ngươi đi theo Quân Hầu xuất sinh nhập tử, Quân Hầu đối xử với các ngươi cũng không tệ, hôm nay chính là ngày đền đáp Quân Hầu.
Sáu trăm Phi Hùng Quân này im lặng không ai lên tiếng, cả đám đều vẻ mặt ngưng trọng. Nhưng không có ai lộ vẻ sợ hãi, cầm chặt binh khí trong tay, ánh mặt tâp trung trên người Trương Liêu.
- Công Đài, đợi ta phát động công kích, ngươi liền dẫn người bảo vệ Quân Hầu phá vòng vây.
Trần Cung cũng đã mặc áo giáp, hướng Trương Liêu chắp tay vái chào.
Trương Liêu cũng không nhiều lời nữa, quay đầu ngựa, suất lĩnh Phi Hùng Quân lặng yên đi tới hướng đại doanh của quân Tào. Mắt thấy thân ảnh của đám người Trương Liêu khuất trong bóng đêm, Trần Cung vung tay lên, ra lệnh cho người dùng cáng mang theo Lã Bố, chuẩn bị phá vòng vậy.
Giờ đã gần canh bốn.
Bên ngoài đại doanh quân Tào, tuần binh đi qua đi lại, đề phòng sâm nghiêm.
Tuy nhiên, nhìn bề ngoài có vẻ như bọn họ cũng không khẩn trương cho lắm…Lã Bố trọng thương, đai thế của Từ Châu binh đã mất. Nói thật, bọn họ thực sự nghĩ không ra, còn có cái gì để sợ hãi. Phỏng chừng tới hừng đông, hết thảy đều sẽ kết thúc. Đến lúc đó thiên hạ thái bình.
Mười tuần binh ở bên ngoài cửa thấp giọng nói giỡn, nói về những chuyện sau khi chiến sự kết thúc.
Bỗng, một mũi tên bất thình lình xuất hiện bắn trúng đầu một tuần binh. Tay tuần binh này đang nhìn về hướng cửa, trúng tên cái liền ngã xuống đất. Những tuần binh còn lại đầu tiên khẽ giật mình, chợt nghe liên tiếp có tiếng dây cung vang lên. Hơn mười mũi tên gào thét mà tới, băn chết vài tên tuần binh ở bên ngoài đại doanh.
Trương Liêu suất lĩnh sáu trăm Phi Hùng Quân, như từ trên trời giáng xuống. Y xung trận lên đầu, vứt cung tên đi, giơ cao cây thương liền xông vào bên trong đại doanh Tào.
- Địch tập kích, địch tập kích.
Bên trong đai doanh quân Tào, chợt vang lên tiếng gọi ầm ĩ. Nhưng Trương Liêu đã dẫn theo Phi Hùng Quân nhảy vào cửa doanh, cây đại thương tung bay, chém chết những ai cản đường y.
- Lã Bố ở đây, Hầu Thành, Tống Hiến, Tang Bá, còn không mau mau chịu chết.
Trương Liêu lạnh lùng kêu lên. Khiến cho đại doanh quân Tào thoáng cái giống như nồi áp suất bị nổ, loạn thành một đoàn.
Lã Bố không chết?
Không phải y bị trọng thương sao?