Trịnh Huyền từ Cao Mật đi tới Bất Kỳ,, ở Nam Sơn mở Nam Sơn thư viện, triệu tập danh sĩ các nơi tham gia với quy mô lớn. Đây cũng là văn sự lớn nhất từ sau khi Đổng Trác dời đô. Sức kêu gọi của Trịnh Huyền thì khỏi bàn, y chỉ cần vung tay hô hào, sĩ tử trong thiên hạ đều hưởng ứng.
Trước có Khổng Dung, Tuân Duyệt đến, theo sau là sĩ tử Dĩnh Xuyên đến hưởng ứng. Quản Ninh, Bỉnh Nguyên đều tham dự sự kiện trọng đại này, Cao Mật lập tức trở thành tâm điểm chú ý của kẻ đọc sách trong thiên hạ.
Tháng hai năm Kiến An thứ ba, danh sĩ Dĩnh Xuyên Hồ Chiêu Hồ Khổng Minh, mang theo năm mươi đệ tủ Lục Hồn Sơn vượt ngàn dặm đường từ Dĩnh Xuyên tới Cao Mật.
Lưu Sấm cũng không phải là đặc biệt khắc sâu danh hiệu của Hồ Chiêu. Nhưng khi Trịnh Huyền tới Bất Kỳ từng nói với hắn:
- Khổng Minh theo học Lưu Đức Thăng Mà Lưu Đức Thăng kia tính ra lại là tộc thúc của cháu. Lệnh tôn và quân tự giao tình sâu đậm, sau khi cháu gặp Khổng Mình, phải nhớ cấp bậc lễ nghĩa, tuyệt đối không được thất lễ.
Lưu Đức Thăng, tự Quân Tự, là người sáng lập Hu pháp, bởi vì sáng tạo ra lối viết Hành thư đan xen giữa chữ Khải và chữ Thảo cho nên đời sau gọi là "'Hành thư thuỷ tổ". Rất nhiều người cảm thấy lạ với cái tên này, thậm chí chưa nghe qua bao giờ. Nếu không phải Lưu Sấm kiếp trước học qua thư pháp, nói không chừng cũng không biết người này. Lưu Đức Thăng có một đồ đệ, chính là cậu của Lưu Sấm, Chung Diêu.
Theo cách nói của Trịnh Huyền thì Hồ Chiêu và Chung Diêu chẳng phải là đồng môn sao? Nhưng Chung Diêu là cậu của Lưu Sấm, mà Lưu Sấm nếu xem xét kĩ lưỡng thì lại ngang hàng với Hồ Chiêu Mối quan hệ này quả là rối rắm, khiến Lưu Sấm thấy có chút đau đầu. Tuy nhiên nếu Trịnh Huyền đã chỉ bảo như vậy, Lưu Sấm tự nhiên sẽ nhớ kỹ tại trong lòng, có phần coi trọng đoàn người của Hồ Chiêu.
- Khang Thành Công đã đi tới Bất Kỳ?
Hồ Chiêu nghe tin Trịnh Huyền rời khỏi Cao Mật không khỏi ngẩn ra.
Lưu Sấm vội vàng giải thích nói:
- Cao Mật hiện nay nhân khẩu tăng nhanh, đồn điền rầm rộ mọc lên cho nên có chút hỗn loạn. Lão đại nhân năm đó từng ẩn cư ở Nam Sơn của Bất Kỳ, rất có cảm tình với nơi ấy. Thêm nữa Bất Kỳ dựa núi hướng biến, phong cảnh mĩ lệ, cho nên lão đại nhân quyết định mở Nam Sơn thư viện ở đó, xây dựng Tàng Thư Các, lại sai người đem toàn bộ sách trong tổ trạch (tòa nhà tổ tiên) đều đem đến Bất Kỳ, tiến hành phân loại.
Lưu Sấm vừa giải thích vừa đánh giá thiếu niên phía sau Hồ Chiêu.
Thiếu niên kia chắc là một đệ tử của Hồ Chiêu, tuổi tác xấp xỉ Lưu Sấm, thân cao khoảng180 cm, trông càng thêm cao gầy. Y mặt hồng răng trắng, cực kỳ tuấn mỹ.
Chỉ có chiếc mũi cao thẳng lại mang theo một độ cong, chính là mũi ưng là người đời sau vẫn nói, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng quắc.
Trong lúc Lưu Sấm giải thích với Hồ Chiêu, thiếu niên này cũng không ngừng đánh giá Lưu Sấm, trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
Như là cảm nhận được ánh mắt của Lưu Sấm, Hồ Chiêu cười nói:
- Hoàng thúc, để ta giới thiệu cho ngươi một chút nhé. Môn hạ đệ tử này của ta họ kép Tư Mã, tên là một chữ Ý, tự Trọng Đạt, là nhân sĩ Hà Nội Lần này y nghe nói ta muốn đến Cao Mật liền làm ầm ĩ đòi đến đây, muốn gặp ngươi.
Tư Mã Ý? Nghe được cái tên này, trong lòng Lưu Sấm không khỏi run lên. Còn may hắn hiện giờ cũng coi như là kiến thức phong phú, mà Ngưu nhân trong Tam Quốc cũng đã gặp qua không ít, thậm chí còn dám làm bẽ mặt Quách Gia, không giống như lúc đầu chỉ nghe thấy một cái tên quen thuộc đã lộ ra dáng vẻ kinh ngạc. Lưu Sấm hiện nay tuy còn chưa đến mức buồn vui không lộ, nhưng việc che dấu cảm xúc đã không còn quá khó khăn. Tuy nhiên cái tên Tư Mã Ý này vẫn là một đòn đả kích lớn với hắn.
Tư Mã Ý tiến lên một bước, chắp tay nói:
- Ý ở Dĩnh Xuyên, thường nghe người ta nhắc tới đại doanh của hoàng thúc. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền …
Không biết tại sao, Tư Mã Ý và Lưu Sấm phi thường khách khí, nhưng từ ánh mắt của y, Lưu Sấm lại cảm nhận được một thứ tình cảm khác Thân thiết! Đúng vậy, chính là thân thiết! Trong ánh mắt Tư Mã Ý nhìn Lưu Sấm lộ ra một tia thân thiết khiến Lưu Sấm cảm thấy nghi hoặc.
Hắn thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu, kẻ chơi xấu số một trong lịch sử Tam Quốc sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn? Nhưng hắn cũng không thể hỏi nên vội vàng chào Tư Mã Ý, một phen khách sáo.
Hồ Chiêu nói:
- Nếu Khang Thành Công không ở Cao Mật, ta đây cũng không làm phiền nữa. Ta đây sẽ lập tức tới Bất Kỳ, nhưng kính xin hoàng thúc phái người dẫn đường, tránh cho ta bị lạc đường.
Lưu Sấm vội hỏi:
- Chuyện này dễ thôi Em trai vợ ta Khổng Minh Ồ, người em vợ kia của ta họ kép Gia Cát, tên một chữ Lượng, tự Khổng Minh, giống với tên chữ của Hồ tiên sinh, mong tiên sinh chớ trách.
Hồ Chiêu cười to nói:
- Chỉ là trùng chữ mà thôi, đâu phải chuyện gì to tát? Hoàng thúc không cần quá khách sáo.
Lưu Sấm nói:
- Người em vợ kia của ta đang học ở học đường của Khang Thành Công. Y đang chuẩn bị đưa một lô sách đến Bất kỳ, chẳng bằng để y làm bạn đường với tiên sinh, trên đường cũng tiện lĩnh giáo tiên sinh. Mặt khác, ta phái ba trăm Phi Hùng vệ hộ tống tiên sinh, mong tiên sinh đừng chối từ.
Hồ Chiêu cũng không khách khí, liền gật đầu ưng thuận. Nào biết Tư Mã Ý lại đột nhiên nói:
- Hoàng thúc, Ý có một yêu cầu hơi quá đáng, mong được hoàng thúc thành toàn?
Lưu Sấm ngẩn ra, cười nói:
- Trọng Đạt có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.
Tư Mã Ý chắp tay nói:
- Ta ở Hứa Đô, thường nghe người ta nói hoàng thúc ở Bắc Hải phát triển đồn điền rộng rãi, đổi trồng cây cao lương khiên dân chúng ấm no. Ta có tò mò một chút về điều này, cho nên muốn đi xung quanh xem một chút, không biết hoàng thúc có thể đáp ứng không? Tuy nhiên hoàng thúc yên tâm, ta chỉ đến xem những cái nên xem, cái không nên xem ta tuyệt đối không nhìn tới.
Ánh mắt Lưu Sấm ngưng tụ, nhìn chằm chằm Tư Mã Ý. Mà Tư Mã Ý cũng không có tránh né, nhìn thẳng Lưu Sấm, xem ra không có vẻ gì là sợ hãi.
Sau một lát, Lưu Sấm khẽ mỉm cười:
- Nếu Trọng Đạt có lòng, ta đây sao có thể cự tuyệt? Chỉ có điều, Trọng Đạt chỉ sợ là lần đầu tiên đến Bắc Hải, không quen thuộc noi này. Năm ngoái quận Đông Lai mới xác lập, xung quanh còn có nhiều giặc cỏ gây hại. Một mình ngươi đi lại ở Cao Mật, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Như vậy đi, ta để cho em vợ ta đi cùng ngươi, lại phái thêm một đội binh mã đi theo.
Hành Nhược, ngươi mang theo Phi Hùng Vệ binh bảo vệ Hồ tiên sinh đi tới Bất Kỳ, nếu Trọng Đạt muốn tham quan Đông Lai, ngươi và Khổng Minh đi cùng y, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì. Trọng Đạt muốn đi đến đâu, các ngươi liền dẫn y đến đó, không cần đắn đo.
Hạ Hầu Lan nghe được trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Công tử không khỏi quá mức hậu đãi Tư Mã ý này Lại có thể để mặc cho y đi lại tự do trong Đông Lai Bắc Hải? Nói thật, Lưu Sấm cũng không biết tại sao phải làm như vậy. Tuy rằng Tư Mã Ý trong lịch sử thanh danh không tốt, đời sau lại càng bị người ta lên án. Nhưng không hiểu tại sao, Lưu Sấm đối với y đích thực có một loại cảm giác thân thiết đến lạ kì, khiến hắn cũng cảm thấy nghi hoặc. Có lẽ, vẻ thân thiết mà Tư Mã Ý biểu hiện ra đã khiến Lưu Sấm buông lỏng cảnh giác.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lưu Sấm cảm thấy Tư Mã Ý tuyệt không có ác ý.
Tuy nhiên, để Tư Mã Ý và Gia Cát Lượng ở cùng một chỗ … Trong lòng Lưu Sấm đột nhiên dâng lên một cảm giác không ổn rất mãnh liệt.
Hai người này trong lịch sử vốn là đấu với nhau đến ngươi chết ta sống, bây giờ lại cùng lúc xuất hiện trước mắt Lưu Sấm. Lưu Sấm cũng không biết rằng, hai người kia ở cùng một chỗ rốt cuộc sẽ dẫn đến kết quả gì đây? Hắn có chút tò mò!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Hồ Chiêu ngay trong hôm đó liền rời khỏi Cao Mật.
Gia Cát Lượng và Hồ Chiêu, Tư Mã Ý cùng nhau đi tới Bất Kỳ, sau đó lại đi cùng Tư Mã Ý, dưới sự bảo vệ của Phi Hùng vệ tham quan vịnh Giao Châu, đi tới Giao Đông.
Sau khi tiễn Hồ Chiêu, Lưu Sấm lại bộn bề công việc. Đầu tiên là có Mi Phương phái người truyền đến tin tức, y đã theo như sắp xếp của Lưu Sấm, mua lại điền trang và mấy ngàn nô bộc, bắt đầu thử trồng cây cao lương. Đồng thời y cũng từ phương Bắc mua về những thứ cây nông nghiệp khác như đậu nành, lúa mạch thử trồng hàng loạt. Tuy nhiên, theo như tin tức Mi Phương truyền đến, ở đó thời tiết giá rét, cây cao lương có sống được không, trước mắt chưa có kết quả.
Lưu Sấm cũng biết, đây không phải chuyện có thể thành công trong một sớm một chiều. Nhưng cây cao lương có thể mở rộng ở Bắc Cương không còn liên quan đến sách lược tồn tại lâu dài của Lưu Sấm.
Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Sấm phái người hồi âm với Mi Phương: Bất kể phí tổn, nhất định phải nghĩ cách khiến cây cao lương sống sót ở Bắc Cương