- Lời nói của Tam nương cũng có đạo lý… Kỳ thật ta cũng hiểu được, Lưu Công Tử này là người thích hợp lựa chọn. Tuy nhiên, chuyện này cuối cùng vẫn phải để quân hầu quyết định. Như vậy đi, hay là đợi Quân Hầu trở về, chúng ta bàn bạc cùng y nhé
Nghiêm phu nhân nói tới mức này, Điêu Thuyền tự nhiên sẽ không tranh luận nữa. Nàng rất thông minh, Nghiêm phu nhân đã đồng ý Lưu Sấm rồi. Nếu lúc này muốn nàng xác định tiếp, e rằng trái lại khiến cho Nghiêm phu nhân không vui.
Linh Đang Nhi, tự con phải tự tranh đấu nữa nha!
- Quý Bật, ngươi đoán ta hôm nay nhìn thấy ai?
- Ai !
Ở dưới hành lang trạm dịch, Trần Kiểu đang đánh cờ cùng Gia Cát Lượng.
Lưu Sấm ngồi một bên, cười ha hả nói:
- Ta nhìn thấy Tần Nghị.
Bộp!
Trần Kiểu đặt quân cờ, ngẩng đầu nhìn Lưu Sấm, nghi ngờ hỏi:
- Tần Nghị? Chính là Tần Bá Hữu kia sao? Hắn làm sao vậy?
- Tên này hôm nay lén lén lút lút, tiến vào Chu Ký Kim Hành.
- Chu Ký Kim Hành ư?
Trần Kiểu ngơ ngác:
- Đông chủ của Chu Ký Kim Hành tên là Chu Quỳ, người này có tiếng ở Hạ Bì, tuy nhiên tính cách rất quá quắt.. Hơn nữa, Chu Quỳ và Trần Khuê xưa nay đi rất gần. Chẳng qua việc này cũng không to tát gì, công tử sao đột nhiên nhắc tới vậy?
Lưu Sấm nói:
- Ta nói không tốt, chỉ là cảm thấy người này có chút đáng ngờ.
- Đáng ngờ như nào?
Trần Kiểu ngẫm nghĩ một lúc, bèn nói:
- Bên kia dẫn y tới hỏi thăm là được…
- Nhưng ngộ nhỡ rút dây động rừng thì làm thế nào?
- Ngươi nói là…
Trần Kiểu lập tức hiểu ý của Lưu Sấm, liền nghĩ một lúc, tỏ vẻ trầm tư.
Gia Cát Lượng đột nhiên nói:
- Ca ca nếu không muốn động đến bọn họ, thì sai người theo dõi, xem bọn còn qua lại với nhau hay không? Nếu có, thì bắt Chu Quỳ tới, hỏi một cầu là có thể biết. Dù sao lúc này, Trần Hán Du nếu có hành động gì, chắc sẽ không kéo dài quá lâu. Kéo dài một ngày, là Lã Ôn Hầu đã có thể chấm có thể kết thúc chiến sự sớm một ngày được rồi. Việc này để càng lâu càng bất lợi.
- Khổng Minh nói rất đúng !
Trần Kiểu biết rằng, Lưu Sấm cực kỳ xem trọng Gia Cát Lượng.
Thế là đành phải hỏi:
- Khổng Minh, ngươi cho là, Trần Hán Du sẽ có hành động gì không?
Gia Cát Lượng vê lên một con cờ, nghĩ một lúc rồi nói:
- Trước đây người này cướp giết ca ca, hiển nhiên là không muốn ca ca và Ôn Hầu kết minh… Người này không có lòng hướng tới Ôn Hầu, mà đơn giản là cho thấy lão hướng tới mấy người Tào Tháo, Viên Thiệu. Mà Viên Thiệu thống trị Hà Bắc, không quản tới Từ Châu, như vậy… Ca ca lần trước đến nhà thăm hỏi, nếu lão có cáu giận, thì giải thích lão không có ác ý với ca ca. Nhưng lão không làm gì cả, cứ ẩn nhẫn đến bây giờ.
Gia Cát Lượng đặt quân cờ xuống, trầm giọng nói
- Điều đó cho thấy, lão tính toán quá nhiều.
- Không tồi !
Trần Kiểu gật đầu đồng ý:
- Trần Hán Du trước đây từng sai Bảo Kiên thuyết phục ta, muốn ta hiệu lực cho Lưu Bị.
Ta biết rằng, Trần Nguyên Long xưa nay kính trọng Lưu Huyền Đức, thường thầm nói lời khen ngợi với ta, nói rằng Lưu Bị kỳ nhân có được mưu lược của Vương Bá. Nay Lưu Bị đóng quân ở quận Bái, cách Hạ Bì không quá trăm dặm, chẳng có quan ải nào mà ngăn trặn cả.
Trần Hán Du nếu cấu kết với Lưu Bị, tất sẽ mời Lưu Bị cử một đạo nhân mã, lẻn vào Hạ Bì… với lực lượng ở Từ Châu của Trần Khuê, muốn ẩn núp một đạo nhân mã ba năm nghìn quân không khó. Nếu như thế, thừa dịp Lã Ôn Hầu và Viên Thuật giao chiến, y tập kích bất ngờ Hạ Bì…
Trần Kiểu nói xong câu đó, liền giật mình lạnh toát. Mà Lưu Sấm cũng biến sắc, trong lòng trở nên bồi hồi căng thẳng. Đúng lúc này, chợt nghe tiếng chuông vang, hóa ra là Lã Lam đến tìm Lưu Sấm chơi đùa.
- Vừa rồi khi muội đi ngang qua Tứ Thủy Môn, thấy Cao thúc thúc đang chỉnh đốn binh mã, nghe ông nói như muốn xuất thành diệt thổ phỉ.
Lã Lam là người nói vô tâm, nhưng mấy người Lưu Sấm đều là người nghe có có lòng. Ánh mắt ba người Lưu Sấm, Trần Kiểu, Gia Cát Lượng chạm nhau, Lưu Sấm hô đứng dậy, trầm giọng quát:
- Chu Thương, lập tức chuẩn bị ngựa cùng ta.
- Lưu Công Tử, ngươi muốn đi đâu?
- Linh Đang, muội theo ta đi một chuyến, chúng ta đi gặp Hiếu Cung.
Lưu Sấm nói xong, liền nhún người nhảy xuống từ cửa hiên, rồi sau đó quay lại nói:
- Quý Bật, làm phiền ngươi tìm mấy người, giúp ta bắt Chu Quỳ tới.
- Vâng !
- Khổng Minh, đệ ở lại, trợ giúp Quý Bật.
Lã Lam tính tình đơn giản, không có tâm tư quá phức tạp. Nhưng nàng rất thông minh, sao mà vẫn nhìn không ra sự việc dường như có chút không thích hợp. Nàng không hỏi nhiều nữa, vội vàng cùng Lưu Sấm đi ra trạm nghỉ chân. Ở cửa trạm dịch, Lưu Sấm và Lã Lam từng người lên ngựa, thúc roi tiến thắng đến Tứ Thủy Môn.
Ngoài Tứ Thủy Môn, Cao Thuận đã chỉnh đốn mũ giáp.
Bảy trăm Hãm Trận đội ngũ chỉnh tề, đang đợi mệnh lệnh của Cao Thuận.
- Thúc Long, lần này đi vây quét sơn tặc Cát Dịch, nhanh thì hai ba ngày, chậm thì năm sáu ngày, tất sẽ trở về. Việc ở Hạ Bì, làm phiền ngươi vậy... Nếu có chuyện gì thì có thể bàn bạc cùng Lưu Công Tử, chắc chắn hắn sẽ giúp ngươi.
Tào Tính cũng thẳng tính, nghe lời Cao Thuận nói thì có chút không vui.
- Hiếu Cung, ta biết rằng ngươi xem trọng Lưu Công Tử. Nhưng nơi này là Hạ Bì, hà tất phải nhờ hắn giúp đỡ? Ngược lại sẽ làm mất đi sự quyền uy của mình. Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ta sẽ phái người tăng cường thủ vệ. Ngược lại, nếu sơn tặc Cát Dịch trở lại thì không thể khinh thường. Ngươi xuất chinh lần này, phải cẩn thận nhiều mới được.
Quan hệ của Tào Tính và Cao Thuận không tệ, cho nên trước mặt Cao Thuận, Táo Tính chẳng có gì giấu diếm.
Y cũng không có ý kiến gì về Lưu Sấm, chẳng qua cảm thấy mọi người quá xem trọng Lưu Sấm kia…
Nói cho cùng, Lưu Sấm tuy mới mười tám tuổi, nếu không phải dựa vào gia thế của hắn, không chừng bây giờ vẫn là giặc cỏ, phiêu bạt khắp nơi. Theo Tào Tính, Lưu Sấm vận khí không tệ. Hắn có một xuất thân tốt, tuy rằng sau này trong nhà gặp nạn, suy cho cùng vẫn có chút bản lĩnh, lại có được sử hỗ trợ của Trịnh Huyền, mới coi như ổn định vị thế. Tuy nói hắn hai lần đánh bại Lã Bố, nhưng Tào Tính xem ra cũng chẳng qua là dùng quỷ kế, mà không phải giao chiến một cách đường đường chính chính. Cho nên, Lã Bố, Trần Cung những người này càng đề cao Lưu Sấm, thì Tào Tính lại càng không cho vào mắt.
Cao Thuận được nghe cau mày lại.
- Thúc Long…
- Được rồi được rồi, ta biết ngươi muốn nói điều gì. Ta có chừng có mực! Dù sao Lưu Công Tử là khách của Quân Hầu, sau này chưa biết chừng vẫn sẽ trở thành phu quân của Tiểu Linh Đang Nhi, ta sao có thể xem thường hắn.
Ngươi đi sớm về sớm. Nói thật, ngươi mà đi, ta một thân một mình đóng giữ Hạ Bì, trong lòng thực có chút thiếu tự tin.
- Như vậy, ta đành xuất phát.
Cao Thuận nói xong, xoay mình lên ngựa chuẩn bị rời đi. Lại ngay lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.
Hai còn chiến mã nhanh như chớp lao tới, Tào Tính và Cao Thuận quay lại nhìn, liếc một cái là nhận ra, người đang tới chính là Lưu Sấm và Lã Lam.
- Hắn tới rồi hả?
Tào Tính cau mày lại, tỏ vẻ không hài lòng. Mà lúc này, Lưu Sấm và Lã Lam đã tới ngay phía trước.
Cao Thuận và Tào Tính thúc ngựa ra đón:
- Lưu Công Tử sao lại tới đây vậy?
- Hiếu Cung, ngươi phải xuất thành thảo tặc sao?
Tào Tính cau mày, trầm giọng nói:
- Lưu Công Tử, đây là sự vụ trong quân Hạ Bì, ngươi không phải là người Hạ Bì, có phải hỏi nhiều vậy không?
- Tào tường quân, ta không có ý này.
- Lưu Công Tử, ta cũng không có trách ngươi... Đây là điều cơ mật trong quân đội, nói ra không hề tốt, việc quân khẩn cấp thế này, thật sự không nên để kéo dài.
Lưu Sấm thấy bộ dạng Tào Tính như vậy, liền biết được thằng cha này người này không có tính nhẫn nại.
- Linh Đang, đem thứ đó cho ta.
Lã Lam ngẩn ra, lấy ấn tin trong túi da hươu ra, đưa cho Lưu Sấm.
Lưu Sấm cầm ấn tín trong tay, trầm giọng nói:
- Quân Hầu lúc rời đi, từng mật lệnh cho ta trợ giúp hai người các ngươi trấn thủ Hạ Bì. Khi cần thiết, có thể tiếp nhận binh mã, tất cả mọi người phải nghe theo sự điều khiển của ta. Ấn tín của Quân Hầu lúc này ở đây, chẳng lẽ là Tào tướng quân, muốn kháng mệnh hay sao?
Tào Tính đã không nghĩ rằng trong tay Lưu Sấm lại có ấn tín của Lã Bố, liền sững người ra. Cao Thuận gặp tình huống như vậy, liền ở trên ngựa mà chắp tay nói:
- Cao Thuận nhận lệnh của Quân Hầu, chờ Công Tử sai phái.
Lưu Sấm hít sâu một hơi, rồi cười gượng.
Hắn thật sự không nghĩ đến việc này, nhưng cũng không có cách nào, việc đã ập lên đầu, hắn dù không muốn cũng nhất định phải tham gia quân vụ.
- Tào tướng quân đừng trách, ta thực sự không muốn làm khó ngươi. Chỉ có điều, ta muốn hai vị tướng quân biết được.. sơn tặc Cát Dịch lần này tới có chút kì lạ. Lần trước bọn chúng ở khúc sông cướp giết, sau khi bị chúng ta giết chết, đã tán loạn chạy trốn. Tại sao trong lúc này lại đột nhiên trở về, sao lại còn khua chiêng múa chống như vậy?
Cao Thuận biến sắc:
- Ý của Công Tử là…