Hơn nữa huấn luyện Hãm Trận Doanh cũng không phải sở trường của lão, nếu Cao Thuận không ở nơi này chỉ có Trương Liêu là thích hợp nhất.
Trong lòng lão lại cảm thấy áy náy vì tạo khoảng cách với Trương Liêu, chưa nói đến việc Nghiêm phu nhân, Điêu Thuyền và Tào thị khuyên nhủ để Lã Bố chấp nhận Lưu Sấm là con rể. Chuyện này lão đã thảo luận với Lưu Sấm nhất định phải để bậc trưởng bối ra mặt.
Hiện giờ Lưu Dũng lại ở Giao Chỉ, người thay hắn làm chủ chỉ có thể là Trịnh Huyền.
Lưu Sấm còn cần về bẩm báo với Trịnh Huyền biết được.
- Mạnh Ngạn, sao lại gấp như thế, ta còn muốn ngươi ở lại mấy ngày.
Cách ngoài đình mười dặm Lã Bố lưu luyến Lưu Sấm không muốn rời đi.
Lưu Sấm thầm nói: Nếu ta không đi chỉ sợ người nghĩ ngợi lung tung, trời biết được có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua vai Lã Bố thấy Lã Lam bên cạnh.
Có lẽ nàng cũng biết chuyện mình sẽ gã cho Lưu Sấm, nhưng Lã Lam không phản đối gì cả, thậm chí có chút dịu dàng, e ngại hơn ngày thường.
- Quân hầu, người phải bảo trọng.
Lưu Sấm không nói gì thêm, chắp tay từ giã.
Hắn nhìn Lã Lam nói:
- Linh Đang, ở nhà phải thành thật, không được trốn nhà đi như trước, kẻo Quân hầu lại đưa binh thảo phạt ta đấy.
Hắn nói lời này làm cho đám người Lã Bố cười to. Hầu như mọi người ai cũng biết không lâu sau Lưu Sấm sẽ trở thành cô gia của họ.
Mặt Lã Lam đỏ bừng, trợn mắt nhìn Lưu Sấm, mắt đỏ lên.
- Lưu mập!
Khi Lưu Sấm trở mình lên ngựa Lã Lam đột nhiên hét to một tiếng làm đám người Lã Bố cùng Trần Cung ngạc nhiên.
- Linh Đang Nhi, không được vô lễ.
Lã Bố vội đưa tay định ngăn cản lại nhưng bị Trần Cung chặn lại, hướng lão ra hiệu không có chuyện gì, sau đó cười ha hả nhìn Lã Lam.
Lã Lam giục ngựa chạy đến trước mặt Lưu Sấm, nhảy xuống ngựa cầm dây cương đưa cho Lưu Sấm.
- Linh Đang, nàng làm gì vậy?
- Hồng nhi đi theo muội thật sự quá oan uổng. Chắc chắn phụ thân không để muội xông pha nơi chiến trường, nhưng nếu như vậy không phải quá oan cho nó sao? Tặng cho chàng, chàng phải đối xử với nó thật tốt, lần sau nếu ta gặp nó mà nó gầy đi thì ta không tha cho chàng đâu.
Lã Lam đối với Tiểu Xích Thố vô cùng yêu thích, hầu như ai cũng biết.
Nàng đột nhiên mang tặng Tiểu Xích Thố cho Lưu Sấm, điều này ngay cả Lã Bố cũng không thể nào ngờ tới nên lão vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn vào đôi mắt trong vắt của nàng, Lưu Sấm hiểu được Lã Lam nói thật lòng.
Hắn cũng không khách khí đưa tay nhận lấy dây cương, đưa tay nắm cùng dây cương với con Tượng Long, tay kia hắn lấy ra bên hông thanh đoản kiểm đưa cho Lã Lam.
- Linh Đang ta không có gì tặng nàng, kiếm này lúc ở Cao Mật ta đã làm, ta luôn mang theo bên người. Ta tặng nàng! Lần sau chúng ta gặp nhau nhất định sẽ mang lễ vật tặng nàng.
- Còn truyện truyền thuyết Bạch Xà, muội muốn biết cuối cùng Bạch nương nương thế nào? Người tăng nhân tên Pháp Hải kia thật là đáng giận … Đúng không, ta muốn mỗi ngày chàng viết một đoạn phái người mang đến tặng ta, có được không?
Lưu Sấm há hốc mồm nhìn ánh mắt Lã Lam có vẻ chờ đợi.
Đột nhiên hắn cười nói:
- Được, mỗi ngày ta sẽ viết rồi phái người đến tặng cho nàng.
Mặt Lã Lam lập tức vô cùng vui vẻ.
Mặc dù nàng biết mỗi ngày Lưu Sấm không thể viết chuyện cho nàng được nhưng nghe câu nói của Lưu Sấm nàng đã thấy vui lắm rồi …
- Còn nữa, chàng phải nhanh chóng đưa người đến.
Lã Lam nhỏ giọng như muỗi kêu, nói:
- Ta không có ý gì đâu chỉ là ta muốn gặp tỷ tỷ sớm một chút.
Nàng hai má ửng đỏ, đỏ cả đến mang tai.
Lưu Sấm trên ngựa vương tay xoa nhẹ đầu Lã Lam nói:
- Linh Đang, nhớ phải ngoan đó.
Hắn quay đầu ngựa cùng Phi Hùng Vệ rời đi.
Mắt Lã Lam nhìn theo cho đến khi đoàn người của Lưu Sấm hoàn toàn biến mất, nàng không kìm được bật khóc thành tiếng.
- Linh Đang Nhi đừng lo, Mạnh Ngạn sẽ nhanh chóng phái người đến thôi.
Nếu hắn không giữ lời, phụ thân sẽ mang người đến Cao Mật lấy đầu hắn đền tội.
-Cha! Lã Lam rúc vào lòng Lã Bố, nước mắt rơi lã chã.
Đúng là con gái lớn như bát nước đổ đi … Linh Đang Nhi đã trưởng thành, tuy không quá hoàn hảo nhưng đối với nàng mà nói cũng là một nơi tốt.
Lã Bố ôm Lã Lam, trong lòng thở dài một tiếng.
Con đường quay về xa thăm thẳm.
Đám người Lưu Sấm rời khỏi Hạ Bì ngày đi đêm nghỉ, trở về Bắc Hải quốc.
Lúc trước Phi Hùng Vệ có tổng cộng một trăm lẻ tám người.
Lúc trở về cũng chỉ còn chín mươi sáu người … Một trận chiến Hạ Bì, Phi Hùng Vệ tổng cộng chết trận mười hai người, Lưu Sấm đã mai táng bọn họ ở núi Cát Dịch mang bài vị trở về Cao Mật.
Tuy nhiên trong đội ngũ của hắn lại có thêm ba người.
Ngoại trừ Cao Thuận và Trần Kiểu còn có Đới Càn.
Có Cao Thuận, Lưu Sấm tự tin sẽ luyện được tinh binh Hãm Trận Doanh không thua kém đội quân nào.
Còn có được Trần Kiểu và Đới Càn thì có trình độ tăng lên một bậc, nhưng trước mắt Lưu Sấm vẫn thiếu khá nhiều nhân thủ.
Hành trình đến Hạ Bì chuyến này xem như thu hoạch được khá phong phú.
Có thể có được sự viện trợ từ Lã Bố, lại có thêm được ba người trợ chiến tài ba … Về phần Cao Thuận, có lẽ Lưu Sấm thật sự không muốn để y trở về.
Đào góc tường của cha vợ trợ dại sao mà không đào, nên Lưu Sấm quyết định giữ Cao Thuận lại.
Vậy làm cách nào giữ lại? Hắn không có một phương án cụ thể nào cả, nhưng hắn tin trong vòng một năm không thể không giữ lại Cao Thuận được.
Trên đường đi lúc đi qua Quận Đông Hải, Lưu Sấm lách qua Huyện Đàm.
Hắn muốn khua chiêng nhưng lại không muốn đối mặt với Mi Chúc, càng không muốn tiếp xúc.
Lưu Sấm tin tưởng với trí thông minh của Mi Chúc có thể hiểu được ý của hắn.
Trong lòng mọi người biết rõ không cần phải đối mặt. Mi Chúc đứng trên đầu thành Huyện Đàm vẻ mặt vô cùng giận dữ nhìn Lưu Sấm nghênh ngang rời đi.
- Tử Trọng không cần để ý.
Mặc dù lúc này hắn có thể bừa bãi nhưng không được lâu nữa đâu.
Không bao lâu ta sẽ trảm thủ cấp của hắn rửa hận cho Tử Trọng.
Đứng phía sau Mi Chúc có một người, đó chính là Giản Ung.
Tay Mi Chúc run nhè nhẹ hung hăng vỗ trên tường thành sau đó xoay người xuống thành lâu.
Trước đây y sai người hầu cận đến cảnh báo với Lưu Sấm … Nhưng Lưu Sấm vẫn không hề liên lạc cùng y.
Càng như thế Mi Chúc càng hiểu được dụng ý của Lưu Sấm, đồng thời lòng tin đối với Lưu Sấm so với trước cao hơn nhiều.
Hiện giờ thân phận của y thật sự có chút xấu hổ.
Muội muội chạy theo Lưu Sấm, đệ đệ cũng quy thuận Lưu Sấm.
Sau khi trải qua chuyện đó, danh tiếng của Mi gia cũng giảm đi nhiều, không còn cường thịnh như trước.
Huyện lệnh huyện Cù Hoàng Cách cũng không còn tôn kính Mi Chúc như trước kia, điều này khiến cho Mi Chúc nhận thức được địa vị của y trong lòng Lưu Bị không ngừng suy giảm. Mặc dù Tào Tháo xem trọng Mi Chúc nhưng Mi Chúc khó có thể quy thuận Tào Tháo, nguyên nhân rất đơn giản, có một Lưu Sấm tồn tại như thế, dù là Lưu Bị hay Tào Tháo cũng không thể nào xem y là tâm phúc được.
Mi gia không phải Tuân thị Dĩnh Xuyên.
Tuân Kham có thể theo Viên Thiệu, mà Tào Tháo vẫn xem trọng Tuân Úc như trước.
Y xuất thân chỉ là thương nhân là cường hào ở địa phương, thực lực y suy giảm sớm muộn gì cũng có một ngày bị cường hào khác đào thải.
Lúc trước Mi Chúc muốn gả Mi Hoán cho Lưu Bị với hy vọng mối quan hệ này sẽ tạo nên một địa vị cho Mi gia.
Nhưng hiện tại xem ra … Tình hình của Lưu Sấm dường như không kém chút nào, hơn nữa địa vị của Mi Phương hiện tại cũng khá tốt.
Với xuất thân của Lưu Sấm, hắn không ngờ có thể có được địa vị cao như thế … Theo Mi Chúc, không nghi ngờ gì có thể y ngày một lớn mạnh hơn.
Tuy y không làm được nhưng Mi Phương làm được.
Mi Chúc rất rõ giá trị của y dần dần không còn nữa, y cần phải đưa ra quyết định.
Y có thể lựa chọn ai? Dường như ngoại trừ Lưu Sấm thì không có chọn lựa nào khác.
Hiện này Lưu Sấm đã tiếp nạp y, điều này làm Mi Chúc vô cùng thoải mái.
Y muốn kìm chế nội tâm kích động, chỉ có thể giả vờ phẫn nộ để che giấu.
Giản Ung? Mi Chúc cười lạnh trong lòng không ngớt.
Đầu tháng sáu năm Kiến An thứ hai, đoàn người Lưu Sấm đến huyện Đông Võ.
Trịnh Nhân và Sử Hoán dẫn mọi người ra khỏi thành nghênh đón, nhìn thấy được Lưu Sấm, tất cả mọi người như trút khỏi gánh nặng.
- Đại huynh, Công Lưu, đã lâu không gặp.
Trịnh Nhân và Sử Hoán vội vàng thi lễ cười ha hả nói:
- Công tử khách sáo quá, chúng ta ở nơi này yên ổn không thể so sánh với công tử ở Hạ Bì vào sinh ra tử.
Mọi người vây quanh Lưu Sấm cùng đi vào huyện đường huyện Đông Võ.
- Đại huynh, tình hình của Tử Minh thế nào rồi?
Trịnh Nhân vội vàng đáp:
- Công tử yên tâm, Lang Gia năm này bội mùa thu.
- Hả?
Trịnh Nhân lại càng hưng phấn hơn nói:
- Không ngờ cây lúa này lại có sản lượng cao đến thế.
Cách đây vài ngày Tử Minh cho người đưa thư đến nói nếu thời tiết thuận lợi thì sản lượng lúa này đủ để cung cấp cho ba huyện Lang Gia, Đông Võ, Cô Mạc. Còn về phần đồn điền ở vịnh Giao Châu, Cao Mật và Giao Đông cũng cực kỳ khả quan …